Tình Yêu Bác Sĩ

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Tâm Đan pha một ly cafe rồi lên sân thượng của bệnh viện ngồi. Đã quá nửa đêm rồi, hình ảnh vụ tai nạn làm cô nhớ bố mẹ, nhớ đứa em chưa kịp chào đời. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Cô nhìn chúng rồi tự hỏi bản thân rằng ngôi sao nào là mẹ? Ngôi sao nào là bố? Ngôi sao nào là em? Hình ảnh tuổi thơ hiện về.

Hình ảnh bố mẹ và cô ăn cơm vui vẻ với nhau, mẹ cô hỏi:

- Tâm Đan này. Con có thích có em không?

- Có chứ mẹ.

- Con không sợ các bạn cười là lớn rồi mới có em à.

- Con không sợ, con có thể giúp mẹ chăm em được rồi.

- Con gái mẹ lớn rồi, hiểu chuyện nữa.

Mẹ âu yếm nhìn cô, ánh mắt tỏ rõ niềm hạnh phúc. Rồi bụng mẹ ngày một to lên, cô thấy mẹ hay nổi cáu. Bố thì đi đâu mãi không thấy về. Hôm ấy, mẹ ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa, cô lại ôm mẹ rồi hỏi.

- Mẹ ơi, bố đi đâu mà còn không thấy.

- Bố đi công tác rồi. Mẹ con mình tự chăm sóc nhau nhé.

Cô lớn rồi, cô biết họ đang có mâu thuẫn nhưng giấu cô, mẹ đang mang thai nên cô cũng vờ như không biết cho mẹ yên tâm. Cô nói lảng sang chuyện khác.

- Mẹ ơi, con thấy em bé đạp bụng mẹ.

- Ừ, em bé thích được trò chuyện đấy.

- Em ơi, khi nào gặp em chị sẽ bế em đi vườn bách thú chơi.

Mẹ cười hiền xoa nhẹ mái tóc của cô. Rồi cái ngày định mệnh ấy đến.

- Đan ơi, hôm nay con đi học thêm phải không?

- Vâng ạ,

- Con gái mẹ ngoan nha, mẹ yêu con, lúc nào cũng luôn hướng về con.

- Hôm nay mẹ lạ quá.

- Mẹ yêu con.

Rõ ràng Tâm Đan thấy có sự bất thường ở mẹ, nhưng cô lại vờ như không thấy để rồi..

- Đan ơi, con bình tĩnh đi.

- Cô ơi, sao nhà con lại nhiều máu vậy. Sao bố mẹ con lại ở đây, sao họ lại bị nhiều máu thế kia? Bố mẹ, mọi người đừng đùa nữa, con không thích đâu. Mọi người dạy nói chuyện với con đi mà. Đứa trẻ hò hét trong vô vọng.

- Từ giờ cô sẽ là người thân của con, yêu thương chăm sóc con.

Những giọt nước mắt của cô lặng lẽ chảy ra. Cô thầm nghĩ tại sao họ rủ nhau đi mà lại để cô ở lại đây làm gì? Chính bản thân cô mới là người có lỗi. Khi đó cô 16 tuổi rồi, lẽ ra cô phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra với mẹ thì chuyện đã không đến mức này. Cô giận cô Ngọc Hoa, nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ ngụy biện cho bản thân thôi. Nếu nhìn lại vấn đề, tất cả là do gia đình cô không chịu thấu hiểu chia sẻ với nhau.

Nếu ngọn lửa tình yêu đủ lớn, thì gió thổi sẽ làm ngọn lửa ấy bùng cháy dữ dội hơn, nhưng gia đình cô, ngọn lửa ấy nhỏ quá, chỉ một cơn gió nhẹ đi qua cũng làm ngọn lửa ấy vụt tắt.

Giá như mẹ cô tin tưởng bố một chút, giá như cô chịu tâm sự với bố mẹ, hiểu được vấn đề của họ thì đã dễ dàng giải thích cho họ biết mọi hiểu lầm rồi. Giá như cô Ngọc Hoa có thể nói những bức xúc trong công việc, họ có thể tâm sự với nhau.

Tình bạn của họ không đủ lớn, và tình yêu của gia đình cô không có sự tin tưởng. Nó làm nên kết quả ngày hôm ấy.

- Cô cũng có sở thích lên sân thượng ngồi vào nửa đêm à.

Thanh cũng cầm ly cafe lên, thấy địa bàn của mình có người ngồi nên anh hỏi.

- Hôm nào khó ngủ thì lên đây ngồi ngắm sao chút thôi. Anh cũng hay lên đây à.

Tâm Đan giật mình khi có người cắt ngang dòng suy nghĩ.

- Ừ, lên đây ngồi hít thở chút không khí.

- Anh làm như ở dưới không có không khí vậy.

Quang Thanh bật cười nhìn cô. Anh phát hiện hình như cô mới khóc xong, nhưng nếu hỏi thì sẽ thành vô duyên nên anh nói chuyện khác.

- Mọi người ở dưới đang bàn tán về cô kìa.

- Từ lúc tôi tới đây họ luôn bàn tán mà.

- Vì cô làm nhiều việc khác người quá mà.

- Vì hoàn cảnh của tôi khác họ mà.

- Sao cô lại giúp đỡ gia đình người tài xế.

- Vì anh ta đã chết rồi. Người chết thì dễ, người sống thì khó, họ không làm gì nhưng lại phải gánh chịu mọi nỗi đau, trong khả năng của mình tôi muốn giúp họ giảm bớt được một phần hậu quả. Hơn nữa nếu tôi không giúp thì họ cũng chả thể nào bồi thường cho những người bệnh được. Nên tôi làm vậy sẽ giúp được mỗi người một ít, tiền đấy là của bố mẹ tôi để lại, tôi cũng chả biết tiêu vào việc gì, nên làm việc thiện giúp họ thôi. Cuộc sống mỗi người mỗi hoàn cảnh. Có người thì bất lực vì không có tiền để giúp đỡ người thân của mình. Còn như tôi thì bất lực vì có tiền nhưng chả có người thân để giúp. Nên với tôi, cái gì giải quyết được bằng tiền thì rất đơn giản. Mẹ tôi đã tự sát vì bị trầm cảm trong thời gian mang bầu, nên tôi không muốn vợ của người tài xế bị như vậy.

- Xin lỗi vì đã chạm vào nỗi buồn của cô.

- Không sao, tôi luôn sống với những nỗi buồn đó.

- Dù sao thì cũng nên suy nghĩ tích cực lên, chuyện gì quên được thì nên quên đi, đừng cố ép mình phải nhớ những chuyện không hay mà tự hành hạ bản thân mình.

- Ồ, nếu là lời khuyên của bác sĩ, tôi sẽ thử.

- Cô cũng là một bác sĩ giỏi mà.

- Cảm ơn anh đã khen. Thôi tôi xuống ngủ trước đây.

- Cùng xuống luôn.

Kể từ ngày hôm ấy, mối quan hệ của họ bớt căng thẳng hơn, những cuộc cãi vã không phân thắng bại cũng được giảm bớt. Họ cùng nhau bắt tay vào làm những ca phẫu thuật khó. Tính tình vui vẻ hơn, nhân viên cũng không phải chịu quá nhiều áp lực.

Tâm Đan vẫn trung thành với việc đi bộ đi làm mỗi ngày, khi nào mưa sẽ ngồi ké xe của Kiên về. Nhưng thật không may cho cô là hôm nay Kiên nghỉ phép. Mà trời lại mưa lớn. Cô ngồi trong phòng làm việc mãi không chịu về. Thanh hỏi.

- Sao tan ca rồi mà cô không về à?

- Trời mưa to quá, tôi lại đi bộ, không mang theo áo mưa nên chắc ngồi lại đợi hết mưa thì về.

- Tôi thấy cô làm việc suốt hôm nay được về sớm thì không tranh thủ về đi. Thôi để tôi đưa về.

- Tự nhiên tốt với tôi vậy à?

- Có gì đâu, tôi đi ăn rồi về trực đêm, có đi ké không?

- Đi chứ tội gì không đi.

Nghe cô nói mà Thanh bất chợt nở nụ cười hiếm hoi.

- Có đi ăn cùng tôi rồi hãy về?

- Anh đang mời tôi à?

- Tiện thì rủ đi ăn luôn. Dù sao cũng chưa kịp cảm ơn vì đã đỡ cho tôi một nhát đấm.

- Anh vẫn nhớ cơ à. Tôi thật không muốn nghĩ lại ngày hôm ấy đâu. Nhưng thôi, sau mấy tháng mà anh mới dám cảm ơn thì tôi cũng nên đồng ý.

Họ cùng nhau vào quán ăn. Vô tình gặp người con gái đang khoác tay Tuấn Khải đi ra. Thanh nhìn cô rồi nhìn Tuấn Khải tình huống có hơi khó xử. Tâm Đan gỡ rối.

- Bạn gái anh à?

- Ừ, Lan Anh, bạn gái anh.

- Khi nào cưới nhớ mời em.

- Anh sợ em không đi thôi, anh sẽ gửi thiệp sớm. Thôi anh đi trước đây, ăn ngon miệng nha.

- Chào anh.

Nói rồi Tâm Đan quay sang phía Thanh.

- Vào ăn thôi, anh phải về trực nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp