Tình Yêu Bác Sĩ

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

Thanh đoán được là Tâm Đan và người yêu đã chia tay. Và cũng rất nể cách xử lý khôn khéo vừa rồi của cô. Anh nghĩ không biết mình mà gặp vợ cũ và nhân tình của cô ta ở đây thì sẽ xử lý thế nào nhỉ.


- Anh không ăn đi à?


Tâm Đan hỏi khi thấy anh cứ ngồi đần mặt ra.


- À, tôi để đồ nguội xíu rồi ăn luôn.


- Ăn nóng mới ngon.


Tâm Đan đoán Quang Thanh đang tò mò chuyện của cô và Tuấn Khải nên cô kể cho anh.


- Thực ra tôi và anh ấy chia tay lâu rồi. Hôm đi ăn gặp anh là anh ấy muốn níu kéo nên gặp ai cũng rêu rao là người yêu tôi. Sau đó chúng tôi chia tay trong hòa bình. Dù sao tầm tuổi này anh ấy cũng nên lập gia đình. Nên anh ấy quen được người khác tôi rất mừng.


Trước giờ Tâm Đan rất ít kể chuyện của mình cho người khác nghe, nhưng hôm nay tự nhiên cô muốn tâm sự một chút với người đối diện.


- À, ra vậy, nếu không chia tay chắc cô cũng chuẩn bị kết hôn rồi.


- Đương nhiên, tôi 33 tuổi rồi, kết hôn sinh con là hợp lí thôi. Hơn trục năm nay tôi chỉ quen có một người. Nghĩ rằng họ sẽ là nửa còn lại của mình. Giờ ghép lại không được mảnh hoàn chỉnh, nên tôi phải đợi nửa kia xuất hiện thôi.


- Mười mấy năm, chia tay với cô chắc không dễ nhỉ.


- Không, chia tay rồi tôi thấy rất thỏa mãi. Có thể ai đó nhìn vào sẽ thấy chúng tôi là một đôi hoàn hảo. Nhưng không ai thấy được vết nứt bên trong.


- Tôi rất tò mò về vết nứt bên trong đấy.


Quang Thanh bình thường cũng rất ít quan tâm đến người khác, nhưng chả hiểu sao cô gái trước mặt luôn gây cho anh một sự tò mò, muốn hiểu thêm về đối phương, hình ảnh một cô gái ngỗ ngược như lần đầu gặp, rồi lại trầm lắng trên sân thượng uống cafe cùng với những giọt nước mắt làm cho anh không thể nào quên được.


- Khi nào có thời gian tôi sẽ kể anh nghe. Giờ tranh thủ ăn rồi về thôi.


Tới cổng nhà Tâm Đan. Thanh dừng xe xuống mở của cho cô.


- Nhà cô cũng gần bệnh viện quá nhỉ?


- Vậy nên mới về đó làm việc.


- Yêu cầu đơn giản vậy thôi à?


- Ừ, tôi không cần lương cao, chỉ cần cứu người, nên nơi nào tiện thì làm thôi.


- Cô cũng thú vị lắm đấy. Tạm biệt nha.


- Tạm biệt.


Hai người họ mỗi người rẽ về một hướng nhưng trên môi đều nở một nụ cười vui vẻ.


Hôm nay ở bệnh viện. Cô Ngọc Hoa đến tìm Tâm Đan.


- Đan ơi.


- Cô đến khám bệnh à.


- Không, cô đến tìm con. Con ăn cơm chưa đi ăn với cô.


- Con ăn rồi, ở đây có căn tin. Cô đi uống nước với con nha.


- Ừ được.


Tại căn tin.


- Đan à, cô biết con rất giận cô, cô cũng không biết phải đối mặt với con thế nào. Nhưng nếu không đến gặp con cô phát điên mất.


Những gì bà nói là sự thật, bà rất yêu quý cô, ngần ấy năm bà sống trong sự dằn vặt trước cái chết của hai người bạn thân, bà chính khởi đầu của mọi việc, sự đố kỵ ghen ghét làm bà gây ra một việc tầy đình không thể cứu vãn. Những thứ giải quyết được bằng tiền thì rất đơn giản. Nhưng tính mạng và thời gian thì chẳng thể nào mua được.


Khi Tâm Đan biết mọi chuyện, bà có chút sợ hãi vì có thể cô sẽ dời xa bà. Vậy mà không hiểu sao sau đó bà lại thấy lòng mình nhẹ hơn. Có lẽ bà sẽ không phải sống cùng bí mật đáng bị coi thường nữa, giờ bà muốn dùng tấm lòng của mình, để được con bé tha thứ, được ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ nó, bà không muốn nó phải sống với cảm giác cô độc không người thân.


Còn Tâm Đan, khi cô Ngọc Hoa đứng trước mặt, nhìn cô trang điểm lên nhưng vẫn lộ ra vẻ tiều tụy, làm cho cô thấy lòng mình trùng lại, người đi cũng đã đi rồi, cô ấy hẳn cũng phải sống với sự dày vò suốt cuộc đời, người còn sống nên cho nhau cơ hội, bao dung và tha thứ sẽ tốt hơn là thù hận, dằn vặt lẫn nhau.


- Được rồi, cô bình tĩnh đi. Mọi việc cũng qua rồi. Con đã rất giận cô, nhưng con cũng lo cho cô. Khi biết được việc cô làm, con đã rất thất vọng. Thực ra bố con đã dự định sẽ giao lại chức vụ công ty cho cô để gia đình có thời gian chăm sóc em con. Họ mong chờ bao nhiêu năm mới có đứa bé. Vậy mà cô lại làm mọi chuyện đi quá xa. Nhưng những việc cô làm chỉ là chơi xấu, pháp luật cũng không giải quyết được. Cái chết của họ là tại nạn. Nếu mẹ được đưa đến viện kịp thời bà sẽ sống.


- Là cô đã làm sai, tại nghiệp của cô gây ra mà giờ con với Tuấn Khải không đến được với nhau.


- Chuyện này cô đừng trách mình. Vì từ khi bố mẹ con mất, cô và anh chăm sóc con. Tâm lý con bất ổn, chả ai chơi với con. Cuộc sống của con từ đó chỉ có hai người. Yêu anh, lấy anh là suy nghĩ của con. Nhưng cô biết không, con và anh ấy giống người thân hơn. Chia tay anh con thấy nhẹ nhõm. Thậm chí thấy anh ấy có người yêu mới con thấy vui cho anh ấy. Gần đây con đã tập đối diện với sự thật, với bản thân. Con có dằn vặt mọi người cũng không hạnh phúc hơn được. Và con muốn anh ấy tìm được người hợp với mình.


- Cảm ơn con. Cô có thể đến gặp con khi nhớ con chứ. Cô thật sự rất yêu thương con.


- Được cô, chủ nhật con sẽ đi mua sắm với cô. Giờ con vào giờ làm rồi.


- Ừ, vào làm nha con, chịu khó ăn uống vào, cô lo cho con lắm, nhìn con gầy đi rồi này.


- Con biết rồi ạ. Cô cũng vậy nha.


Khi mình thôi dằn vặt ai đó, cũng là thôi dằn vặt với chính bản thân mình. Tâm Đan nghĩ vậy.


Quay về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, thấy mọi người đang túm năm tụm bảy nói chuyện. Thấy cô vào Kiên chạy lại.


- Chị đại à, em gái em chuẩn bị kết hôn. Em muốn tặng nó bộ trang sức. Chị chọn dùm em một bộ với ạ.


Kiên đưa chiếc điện thoại, lướt hết bộ này đến bộ kia mà không thấy ưng ý.


Tâm Đan lấy điện thoại của mình ra, đưa cho anh xem hình bộ trang sức mơ ước hạnh phúc của mẹ cô thiết kế. Mẹ cô từng nói mọi người phụ nữ trên thế giới đều có quyền được hạnh phúc, bà thiết kế bộ trang sức ấy để tiếp thêm hy vọng về cuộc sống cho phái yếu. Đây cũng là bộ thiết kế cuối đời của bà, bà muốn dùng một phần lợi nhuận thu được từ bộ thiết kế này để làm từ thiện mừng em cô chào đời nhưng..


- Bộ này được không?


- Đẹp quá, các cô thấy đẹp không này.


Mọi người chạy lại xem. Ai cũng khen đẹp.


- Nhưng bộ này khó mua lắm đó. Đây là bộ thiết kế bao nhiêu người mơ ước, ra đời từ mười mấy năm về trước. Hồi đấy chị gái tôi lấy chồng mà chỉ dám nhìn chứ đâu có mua được. Giá cao ngất ngưởng mà lại là hàng giới hạn số lượng.


Y tá Huệ vừa xít xoa vừa nói. Tâm Đan thấy có người còn nhớ đến bộ thiết kế của mẹ mình thì cảm động lắm.


- Có thích không, tôi sẽ giúp cậu mua nó. Đây là thiết kế cuối cùng của mẹ tôi trước khi mất, tôi muốn bán bộ thiết kế của bà để tặng vào quỹ của khoa mình.


Kiên nghe vậy thì mắt sáng lên.


- Trời ơi! Mẹ chị giỏi quá. Chị giúp em mua nha, e sẽ nói với bố mẹ trả giá xứng đáng cho bộ thiết kế này. Bộ thiết kế này phải để bố mẹ em tặng mới được.


Bản thân Kiên nghĩ món quà này quả là rất ý nghĩa với đứa em mà cả nhà đều cưng chiều. Anh thầm khâm phục tấm lòng của Tâm Đan đối với anh và mọi người. Anh muốn bố mẹ mình trả giá thật cao cho bộ trang sức để đền đáp tấm lòng của người con gái dành cho người mẹ đã khuất của mình. Các bác sĩ, y tá cũng thầm cảm kích tấm lòng của cô.


Đan ra ngoài lấy điện thoại gọi cho bà Ngọc Hoa để hỏi về bộ trang sức của mẹ mình. Bà có hơi chột dạ, cô giải thích cho bà hiểu mục đích muốn thay mẹ hoàn thành tâm nguyện về việc dùng trang sức bà thiết kế làm chút việc thiện. Bà Ngọc Hoa hiểu được vấn đề nên đồng ý.


Ngọc Hoa mở tủ ra, nhìn lại bộ trang sức được cất kỹ càng. Đó là bộ mẫu đầu tiên, bà muốn trao cho cô trong ngày cưới. Bà ngắm nghía một lúc rồi cất lại. Gọi điện cho thợ chính của công ty, người ấy đã về hưu nhưng bà năn nỉ họ làm giúp, vì chỉ có người thợ đó mới làm được những bộ thiết kế của mẹ cô thật hoàn hảo, bà nói họ gấp rút làm cho bà một bộ để đưa cho Tâm Đan. Khi nói mục đích dùng bộ thiết kế, người thợ đã đồng ý làm ngay. Với ông, ông trân trọng từng tác phẩm của mẹ cô. Ông thức ngày đêm để làm nó thật tỉ mỉ và hoàn hảo, vì mỗi tác phẩm của bà ông đều lưu lại khuôn mẫu một cách cẩn thận nên thời gian làm chỉ mất vài ngày.


Ngọc Hoa điện thoại hẹn Tâm Đan chủ nhật đi mua sắm thì sẽ đưa bộ trang sức cho cô luôn. Tâm Đan tắt điện thoại rồi quay sang nói với Kiên.


- Chủ nhật có nha, thứ hai tôi mang đến cho.


- Cảm ơn chị đại.


Kiên bế cô lên xoay vòng. Mọi người ai cũng cười vui. Họ trêu nhau là sau này cưới trang sức cứ để chị đại lo. Thanh lúc đấy bước vào thấy Kiên bế cô lên thì không được vui. Anh nói:


- Chả ra làm sao.


Mọi người im bặt, Tâm Đan không chịu kém miếng nên đáp lại.


- Vô duyên.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp