Tình Yêu Bác Sĩ

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Tâm Đan cùng Tuấn Khải đi dạo trong công viên. Không khí khá căng thẳng. Tuấn Khải nói:

- Đan à, anh biết việc mẹ gây ra cho gia đình em rất khó chấp nhận. Nhưng trên lập trường là con của mẹ, là người yêu của em, anh vẫn muốn nói vài câu.

- Em đang đợi anh nói đây.

- Mẹ thừa nhận đã dàn dựng lên chuyện bố em ngoại tình, nhưng mẹ không thể lường được sự việc ấy lại đi quá xa, khiến gia đình em thành ra như vậy.

Tuấn Khải buồn bã tâm sự với Tâm Đan, vừa hối lỗi vừa như cầu xin.

-Từ khi chuyện ấy xảy ra. Mỗi ngày với mẹ là một lần tội lỗi. Nhìn thấy em là lương tâm mẹ bị dằn vặt. Nhưng mẹ vẫn chăm sóc yêu thương em, như để nhắc nhở về tội lỗi của bà, và như để bà chuộc một phần tội lỗi của mình. Còn về bản thiết kế, em cũng biết rồi đó. Khi bố mẹ em mất, cả công ty đều náo loạn cả lên, nhân viên đối tác đều hoang mang. Bản thiết kế lúc đó sẽ vực công ty thoát khỏi khó khăn. Và thời điểm ấy em còn nhỏ không đứng tên được nên mẹ đã đứng tên. Mẹ đã có được thứ mình muốn nhưng lương tâm bà không hề thanh thản. Vậy nên em à, sự việc cũng đã qua. Mẹ anh rất muốn đến để nói với em. Nhưng anh lo cho sức khoẻ của bà. Và có lẽ lúc này em cũng không muốn đối diện với bà ấy. Là một người con, anh cầu xin em hãy hiểu cho mẹ, là người yêu, anh mong em có thể quên đi mọi chuyện, sống vui vẻ hạnh phúc.

- Mọi việc được sáng tỏ, nhưng với em không dễ gì. Bố mẹ em và cả đứa em chưa chào đời. Một phần do mẹ em không đủ tin tưởng bố, có lẽ bà mang thai ở độ tuổi đã cao, nên tâm lý bất thường. Nhưng em không thể khiến bản thân không trách cô được. Hãy cho em thời gian để đối diện với cô. Còn về việc giữa em và anh. Thật sự hãy kết thúc đi. Em không thể tiếp tục được. Cả lý trí và trái tim đều mách bảo em rời xa anh. Xin anh đó.

- Không thể được nữa sao?

- Không thể.

Tâm Đan nói rồi bước đi. Tuấn Khải kéo tay cô lại, vòng tay ôm lấy cô nhưng cô đẩy ra.

- Hãy để chúng ta chia tay trong hòa bình được chứ.

Tâm Đan chạy đi để Tuấn Khải ở lại đó một mình. Cô thầm nghĩ rằng có phải cô đang muốn xa anh nên lấy chuyện của mẹ anh làn cái cớ không. Từ khi bố mẹ mất, chỉ có anh và mẹ anh ở bên cô. Như một sự định đoạt sẵn, cô và anh đến với nhau, dần dần cô nhận ra, tình thân là tình thân. Tình yêu là tình yêu. Tim cô chưa một lần lỗi nhịp khi ở bên anh.

Tâm Đan đã làm trong bệnh viện được một tháng. Câu chuyện về chị đại quấn ga giường đánh nhau đã được truyền tai nhau. Vì còn khá trẻ nên cách quản lý bác sĩ của cô khá thỏa mãi nên được mọi người thích thú. Nhưng cô và trưởng khoa thường xuyên bất đồng với nhau.

Ngày hôm ấy khi chuẩn bị tan ca. Có một chiếc xe khách 16 chỗ bị lật xe. Tài xế đã cố gắng lao vào kéo những người còn lại trên xe ra trước khi nổ. Toàn bộ người trong xe đều bị thương nặng, tài xế cứu được người cuối cùng thì chiếc xe nổ, anh ta không qua khỏi được. Bệnh viện nháo nhào cả lên. Ai cũng dốc toàn bộ sức lực của mình để cứu bệnh nhân. Người nhà của bệnh nhân được tin cũng ùn ùn kéo đến. Khi từng bệnh nhân được cứu chữa xong cũng là nữa đêm. Hai ông bà già cùng một bà bầu bước vào trong đám đông. Đó là bố mẹ và vợ của tài xế. Họ khóc lóc van xin người nhà bệnh nhân. Nỗi đau mất đi người con, người chồng, người trụ cột trong gia đình. Đứa trẻ còn chưa kịp chào đời. Tâm Đan nhìn mà xót xa. Cô nhớ đến người mẹ mình. Nhớ đến đứa em chưa chào đời của mình. Chạy vào trong đám đông, đưa người nhà tài xế vào trong phòng riêng. Động viên họ vài câu.

- Bác sĩ ơi, tôi biết gây ra tai nạn cho nhiều người là lỗi của con trai tôi, nhưng nó cũng cố gắng cứu họ ra khỏi xe, nó cũng đã chết rồi. Chiếc xe nhà tôi còn đang vay tiền mua cho nó. Giờ còn bao nhiêu người bệnh đang nằm kia, gia đình tôi phải biết làm sao. Nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh còn chưa hết. Giờ chúng tôi phải chịu sự sỉ vả từ mọi người. Làm sao chúng tôi có thể sống tiếp được đây.

Nhìn cô vợ ôm chiếc bụng bầu vượt mặt, sức lực cũng chả có để nói. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra. Người cô ấy như chuẩn bị lịm đi. Tâm Đan đỡ cô ngồi xuống ghế. Cô nhớ lại hình ảnh mẹ mình. Nhớ lại cái ngày định mệnh kia. Họ ra đi, để lại cho cô khối tài sản khổng lồ mà cô không biết để làm gì. Cô luôn muốn sẽ được lĩnh tháng lương đầu tiên, mua đồ tặng cho em, cho bố mẹ. Vậy mà, giờ cô không một người thân bên cạnh. Khi còn sống bố mẹ cũng hay làm từ thiện. Giờ gặp hoàn cảnh này, cô có chút mủi lòng. Muốn thay bố mẹ làm chút việc tốt. Cô nói.

- Cháu sẽ xin hỗ trợ tiền viện phí cho bệnh nhân. Gia đình cứ yên tâm. Cô mở ngăn kéo lấy ra chiếc túi sách. Cô cầm hết số tiền mặt có trong túi đưa cho họ.

- Đợi lát nữa bớt người thì gia đình làm thủ tục nhận xác đưa về mái táng. Còn mọi việc ở đây cháu sẽ lo giúp.

- Vậy sao được cô.

- Mọi người cứ yên tâm, việc cũng đã xảy ra rồi. Tai nạn cũng đã xảy ra, con trai bác cũng vì cố cứu người mà ra đi. Đương nhiên những người thân ngoài kia, họ cũng có quyền nổi giận vì người nhà của họ vô tình gặp nạn. Cháu gặp hoàn cảnh này trong khả năng cháu có thể giúp được thì cháu thay bố mẹ mình làm chút việc thiện. Mong rằng bé con sẽ được chào đời trong tình yêu thương, không phải chịu chỉ trích của mọi người. Thôi cháu đi giải quyết việc ngoài kia, mọi người nên tránh đi.

- Cảm ơn bác sĩ nhiều.

Tâm Đan ra ngoài, thay mặt gia đình xin lỗi họ lần nữa. Cô nói với mọi người gia đình sẽ chịu toàn bộ tiền viện phí. Tài xế vì cố cứu người trên xe nên đã ra đi coi như lấy công chuộc lại một phần tội lỗi. Mong mọi người để cho họ về quê mai táng anh rồi sau đó sẽ lên xin lỗi từng người bệnh. Mọi người nghe có vẻ xuôi tai. Tâm Đan nói quầy thu ngân đưa toàn bộ hóa đơn để cô thanh toán từ nay đến khi tất cả người bệnh được xuất viện. Bác sĩ Hạnh chạy theo.

- Bác sĩ Đan à. Cô có bị làm sao không vậy. Chi phí nhiều lắm đó. Cô dư tiền hay sao mà đi giúp họ.

- Cô có nhìn thấy hoàn cảnh của họ không, còn đứa bé sắp chào đời nữa. Họ sẽ phải sống tiếp thế nào khi người trụ cột đã ra đi. Tôi không gặp thì thôi, gặp rồi tôi phải giúp. Với lại. Nhà tôi chả có gì ngoài tiền. Giúp bố mẹ làm chút việc thiện.

Nói rồi Tâm Đan bỏ đi, bác sĩ Hạnh nghĩ.

- Nhà không có gì ngoài tiền trời. Không biết cô ta giàu thế nào mà có thể nói ra câu đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp