Tình Yêu Bác Sĩ

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Mới ngày đầu tiên đi làm Tâm Đan thấy khá mệt mỏi. Cô thay đồ rồi đi về nhà. Cô dự định sẽ kiếm gì đó để ăn rồi tắm rửa ngủ một giấc thật đã.

- Chị Đại, chờ em với.

Kiên chạy theo cô như thể sợ cô đi mất.

- Tan làm thì tranh thủ về nghỉ đi, hay vẫn còn sức. Có muốn trực đêm nữa không?

Trưởng khoa Thanh vừa đập vai Kiên vừa nói.

- Trưởng khoa nghiêm khắc quá nhỉ, tan làm rồi vẫn quản lý nhân viên. - Đan tiếp lời.

- Tiện miệng thì nói thôi. - Thanh nói rồi đi nhanh ra ngoài.

- Người gì mà lúc nào cũng cau có. - Đan lẩm bẩm.

Kiên nhanh miệng trả lời.

- Từ khi ly hôn với vợ, anh ta vốn đã khó tính lại còn khó hơn, chúng em ăn hành suốt.

- Kết thúc một mối tình thôi mà, làm gì căng.

- Thế Chị Đại đã kết thúc mấy mối tình rồi.

- Hỏi chi, nhiều chuyện.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Ra đến ngoài cửa thì nhận ra trời mưa. Sáng nay Tâm Đan đi bộ nên quên mang theo áo mưa. Cô đứng loay hoay không biết có nên chạy ra ngoài mua áo mưa để về không nữa. Cái áo trắng của cô mà đi ra ngoài mưa thì nhìn sẽ rất khó coi. Thấy Tâm Đan chưa chịu đi. Kiên liền lôi kéo.

- Chị Đại à. Đi lấy xe thôi.

- Tôi đi bộ.

- Nhà chị gần đây à?

- Gần một cây.

- Mưa này để em lấy xe đưa chị về.

- Vậy thì phiền cậu quá.

- Không phiền đâu.

- Được rồi, cảm ơn.

- Chị đứng đây đợi em không ướt đấy.

Kiên nhanh nhảu chạy ra bãi gửi xe để lấy xe. Trong lòng nghĩ biết vậy đi xe máy là được chị ôm rồi. Cậu lái xe về phía chị rồi lấy ô ra đón chị ngồi vào trong xe.

- Bác sĩ thực tập mà có xe hơi đi rồi, chắc gia đình có điều kiện lắm nhỉ.

- Cũng được thôi chị.

- Ồ, đi hướng này.

Kiên lái xe theo đường Đan chỉ. Cậu hỏi:

- Chị đại à, sao chị lại chọn vào bệnh viện mình làm vậy? Em nghe nói nhiều bệnh viện trả lương cao hơn mà chị không làm.

Cô chỉ tay về phía trước.

- Thấy cái nhà màu tím kia không?

- Dạ thấy ạ.

- Nhà tôi đấy, đơn giản là vì gần nhà thôi.

Kiên thấy bà chị này ngày càng thú vị. Anh dừng xe lại trước cổng. Lấy ô đưa cho Đan nhưng cô nói không cần nên Kiên chạy xuống che ô cho cô. Lúc này Tuấn Khải đi tới.

- Đan à, anh gọi cho em không được.

- Em không để ý điện thoại.

Tuấn Khải thấy có người con trai đưa cô về, lại còn che ô cho cô thì bực bội ra mặt.

- Đây là ai?

- Kiên, bác sĩ thực tập khoa em.

- Chào anh, anh là..

- Tôi là người yêu cô ấy.

Tâm Đan không nói gì cả, gương mặt lạnh lùng nên Kiên nhận ra mối quan hệ của họ có vấn đề, chắc anh vẫn có cơ hội.

- Thôi cậu về đi, cảm ơn đã đưa về. Tôi có chút chuyện.

Kiên chào hai người rồi lái xe ra về.

- Anh tìm em có chuyện gì?

- Có thể nói chuyện được không, xin em một lần hãy cho anh cơ hội bào chữa cho mẹ. Anh biết là mẹ sai, nhưng có thể nghe anh nói một lần thôi được không?

- Thôi được.

- Cảm ơn em, đồ em ướt rồi, vào thay đồ không cảm. Trời cũng ngớt mưa rồi anh đưa em đi ăn tối luôn.

- Vậy anh lên xe chờ em đi.

- Ừ.

Tuấn Khải buồn bã lên xe. Chỉ trong một thời gian ngắn mà Đan xa cách anh quá. Trước đây anh thường xuyên đến nhà dọn dẹp mua thức ăn để tủ lạnh cho cô. Vậy mà giờ đến mời anh vào nhà cô cũng không cho.

Quang Thanh về tới nhà. Con gái anh Mỹ Liên chạy ra mở cửa:

- Bố đi làm suốt, hai ngày rồi con mới được gặp bố. - Con bé hờn dỗi trách.

- Trưa hôm qua bố có về nghỉ mấy tiếng mà con không có nhà. Thế bà nội đâu rồi?

- Sáng nay bà về quê thăm bà con ở đấy rồi, chắc mấy hôm nữa mới lên lại, con thì học nội trú. Bố thì đi làm suốt, bà ở đây cũng chán. Chẳng qua bà đang cố gắng để bố mẹ quay lại nên mới ở thôi.

- Cũng biết cơ à.

- Con lớn rồi mà. Thật ra bố mẹ ở với nhau không hạnh phúc thì chia tay thôi. Bà cứ bảo thủ quá.

- Con không buồn chứ.

- Không ạ, bố mẹ sợ con buồn mà cố sống với nhau thì mệt mỏi lắm. Bố này, tối nay mình đi ăn bún chả đi. Bà ở đây cứ bắt ăn cơm hoài con chán.

- Được rồi, bún chả, đợi bố đi tắm đã.

Trời cũng tạnh mưa, Tâm Đan mặc chiếc váy xuông đi giày cao gót. Mái tóc dài uốn quăn, khuôn mặt thanh tú nhìn cô khá trẻ so với độ tuổi của mình. Cô cùng Tuấn Khải bước vào quán, nhìn họ trông thật xứng đôi. Chỉ đáng tiếc, đôi trai tài gái sắc ấy không phải dành cho nhau.

Quán bún chả này khá nổi tiếng, bình thường rất đông, nhưng hôm nay trời mới mưa xong, người ta cũng ngại ra đường. Nên họ nhanh chóng tìm được chỗ ngồi. Mỗi khi nói một vấn đề quan trọng nào đó, Tuấn Khải luôn để Đan ăn xong, rồi sẽ đưa cô đến quán cafe để nói chuyện. Anh sợ khi nói xong tâm trạng cô không tốt sẽ bỏ ăn. Họ lặng lẽ ăn, không ai nói với ai câu gì. Không khí khá nặng nề.

Quang Thanh cùng con gái bước vào trong quán.

- Hôm nay không đông lắm bố nhỉ, lâu rồi bố mới đưa con đi ăn đó.

- Được rồi, bố xin lỗi con gái, công việc của bố bận quá.

- Con là người hiểu chuyện chứ không như mẹ đâu. Bố yên tâm.

- Ủa, trưởng khoa Thanh.

- À, chào cô. Cũng ăn ở đây à. Con gái tôi. Mỹ Liên.

- Chào em, chị là Tâm Đan mới vào làm cùng khoa với bố em.

- Dạ, chào chị. Chị đi ăn với người yêu à.

- Đúng rồi đấy cô bé. Chào hai bố con. Tôi là Tuấn Khải.

- Nhìn hai người xứng đôi quá. - Quang Thanh cười.

- Thôi hai bố con vào ăn đi, tôi xin phép về trước. - Tâm Đan nói.

Họ chào nhau rồi ra về.

Tâm Đan khá bực bội trước thái độ của Tuấn Khải. Trên xe cô nói.

- Chúng ta kết thúc rồi, sao anh phải giới thiệu với mọi người rằng mình là người yêu em.

- Anh chưa đồng ý chia tay. Lát nữa vào quán rồi nói chuyện.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp