Tình Yêu Bác Sĩ

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

   Tỉnh dạy sau một đêm mệt mỏi. Tâm Đan chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần kaki. Nhìn cô khác hẳn với tối hôm qua. Cô thấy còn khá sớm nên quyết định sẽ đi bộ tới bệnh viện. Cô chọn đôi giày thể thao. Từ nhà cô tới bệnh viện chưa tới một cây. Cô đi gần tới thì ghé vào quán phở ăn sáng. Sau đó ngồi nhâm nhi ly cafe đen tại quán luôn. Đi gần tới bệnh viện thì cô thấy một cậu bé bị ngất. Cô vội lại bế cậu chạy một mạch vào khoa cấp cứu. Đúng lúc đó thì bác sĩ Quang Thanh ra về sau một đêm trực. Cô nhìn thấy anh ta nên gọi:

- Trưởng khoa.

- Là cô à. Gọi tôi sao?

- Không lẽ ở đây có trưởng khoa nữa. Anh xem có thằng bé bị ngất ngoài đường.

- Mau đưa thằng bé vào nằm đây.

Cô chạy lại đỡ bé vào giường bệnh, nhìn bác sĩ kiểm tra, suy nghĩ một chút cô nhìn sang Quang Thanh.

- Tôi thấy mắt bé sưng. Bụng cũng trướng, chân tay hơi phù, hơn nữa trước khi ngất bé có hiện tượng co giật. Có lẽ là triệu chứng liên quan tới thận.

Quang Thanh nhìn cô rồi trả lời.

- Có thể, mau đi xét nghiệm máu, siêu âm, thêm một cái sinh thiết thận nữa.

- Vâng, tôi đi làm ngay.

Bác sĩ Long đứng bên cạnh nói rồi chạy đi, Quang Thanh nhìn sang cô hỏi.

- Cô cũng là bác sĩ à? Mà có duyên với phòng cấp cứu này quá nhỉ, mới gặp giờ gặp tiếp.

- Còn gặp nhiều, xong việc rồi tôi đi đây.

- Còn đứa trẻ này thì sao?

- Tôi có biết đâu, đợi xíu nó tỉnh thì hỏi vậy. Tôi đi làm chút việc rồi quay lại sau.

Cô chạy lại vào phòng viện trưởng, tên bác sĩ được sai đi làm xét nghiệm chạy lại hỏi:

- Chị hồi nãy đưa đứa trẻ vào đâu rồi anh Thanh?

- Đi mất rồi.

- Vậy viện phí ai đóng? Thằng bé phải làm sao?

- Lấy quỹ từ thiện của khoa đóng trước đi, đợi nó tỉnh rồi hỏi. Người gì đâu mà đưa nó vào viện xong bỏ đi mất.

Tâm Đan vào phòng viện trưởng.

- Tới rồi hả cháu?

- Chào viện trưởng ạ.

- Hôm qua về nhà khuya vậy bác quên không nói cháu tới muộn chút cũng không sao.

- Không sao đâu bác.

- Cảm ơn cháu đã nhận lời về bệnh viện. Bệnh viện rất cần một người vừa có chuyên môn lại phẫu thuật giỏi như cháu. Hơn nữa phó khoa của bệnh viện mới nghỉ sinh, cần có người vào vị trí của cô ấy.

- Cháu chỉ muốn chữa bệnh thôi, mấy vị trí ấy sẽ làm cháu bận rộn, không tập trung khám chữa được.

- Biết là vậy nhưng khoa đang thiếu người. Hay cháu làm phụ trách điều động bác sĩ. Giảm gánh nặng cho trưởng khoa.

- Vậy cũng được ạ.

- Để bác đưa cháu đi gặp mọi người.

Tại phòng làm việc của khoa cấp cứu. Mọi người đang tập trung đầy đủ đợi họp. Tâm Đan đi theo viện trưởng vào.

- Chào mọi người, đây là Tâm Đan, tiến sĩ bác sĩ ở bên Mỹ mới về nước. Hôm nay chính thức đến khoa cấp cứu của chúng ta làm việc. Nhận nhiệm vụ phụ trách điều động bác sĩ, giảm bớt gánh nặng cho trưởng khoa. May quá. Trưởng khoa chưa về à? Đây là trưởng khoa, hôm qua hai người gặp rồi đó.

- À vâng, viện trưởng, sáng nay khoa có chút việc nên em làm đến trưa thì về luôn.

- Được rồi, mọi người làm quen đi. Tôi đi trước.

- Vâng, viện trưởng.

Mấy người hôm qua chứng kiến màn đánh nhau của cô đồng thanh hô.

- Chào chị đại.

Sau đó mọi người cùng nhau giới thiệu.

- Tôi là bác sĩ Long, tôi bác sĩ Hồng. Tôi bác sĩ Hải. Tôi bác sĩ thực tập Kiên. Tôi y tá Huệ, y tá Linh, y tá Quỳnh..

Sau khi mọi người giới thiệu xong, Quang Thanh nói.

- Được rồi, làm việc thôi. Ai rảnh dẫn cô ấy đi thăm quan khoa cấp cứu đi.

- Dạ tôi.

Thực tập vội vàng Kiên lên tiếng. Anh ta đã rất ngưỡng mộ màn đánh nhau tối qua của cô.

- Vậy đi thôi.

Kiên đi theo cô ra ngoài khoa, chỉ cho cô các phòng ban của khoa.

- À, đứa bé sáng nay sao rồi?

- Suy thận cấp độ 4, bệnh nhân phải tiến hành lọc máu và chạy thận. Bệnh viện liên hệ với trường học của bé. Gia đình bệnh nhân đã đến. Nhưng hoàn cảnh khó khăn, chi phí điều trị tốn kém. Trưởng khoa đã làm giấy xin quỹ của khoa rồi.

- Tốt quá rồi. Giờ bé ở đâu.

- Bé được chuyển sang khoa thận tiết niệu rồi ạ.

- Ờ.

Đan đi thăm khám cho các bệnh nhân, xong xuôi cô trở về phòng làm việc ngồi ăn bánh thì nghe tiếng gọi.

- Bác sĩ ơi, cứu người.

Kiên đang ở bên ngoài tả lại màn đánh nhau của cô tối qua cho mọi người nghe. Thấy có người lại vội chạy tới cùng Tâm Đan lại coi. Bệnh nhân bị thanh sắt đâm xuyên giữa bụng.

- Mau đưa vào phòng cấp cứu xác định nhóm máu rồi phẫu thuật gấp.

- Hiện tượng xuất huyết ổ bụng, nhóm máu hiếm. Lượng máu trong bệnh viện e rằng không đủ.

- Lượng máu có thể duy trì trong phẫu thuật khoảng bao lâu.

- Hai tiếng ạ. Ở bệnh viện chỉ có trưởng khoa Thanh mới có thể làm được phẫu thuật này trong vòng hai tiếng năm phút. Mà giờ ông ấy về rồi. Tôi vừa điện cho ông ấy. Nhưng tới đây nhanh cũng phải mất 20 phút tôi sợ không đủ thời gian.

- Chuẩn bị phòng phẫu thuật. Tôi sẽ làm.

Kiên thấy Tâm Đan nói sẽ phẫu thuật thì lo lắng cản lại.

- Chị đại à.

- Nhanh lên, cứu người quan trọng, cậu cứ đắn đo sẽ không kịp đâu.

- Dạ.

Kiên đi báo mọi người chuẩn bị phẫu thuật. Đan thay đồ phẫu thuật rồi bước vào.

- Mọi người sẵn sàng chưa? Chuẩn bị phẫu thuật.

Bên ngoài mọi người đi đi lại lại chờ trưởng khoa tới. Ai cũng đều lo lắng vì Đan mới tới, lại còn khá trẻ. E rằng kinh nghiệm không nhiều. Đây lại là ca mổ chạy đua với tốc độ.

Trưởng khoa Thanh lật đật chạy tới. Mới tranh thủ chợp mắt được vài tiếng thì nghe nói có ca bệnh nặng. Thấy ông mọi người ồ lên:

- Trưởng khoa tới rồi.

- Bệnh nhân đâu.

Kiên chạy tới nói với Quang Thanh.

- Bác sĩ Đan đang làm phẫu thuật ạ. Trưởng khoa thay đồ vào giúp chị ấy với. Em sợ..

- Được rồi. Mọi người lo làm việc của mình đi.

Thanh nhanh chóng vào phòng thay đồ, rồi sát khuẩn để bước vào phòng phẫu thuật. Lúc này thanh sắt vừa được lấy ra. Đan nhanh chóng cầm máu, tiến hành xử lí các bộ phận. Đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt xử lý trấn thương. Vết rách cũng được khâu lại với tốc độ khá nhanh. Người trợ mổ là bác sĩ Long không theo nổi tốc độ của cô. Thanh chạy lại thay vị trí của Long. Anh chuẩn bị mọi thứ. Cô chưa kịp nói anh đã cầm sẵn để đưa rồi. Cô quay ra nhìn anh rồi tiếp tục công việc.

- Phẫu thuật thành công. Việc còn lại mọi người tự xử lí. Thời gian phẫu thuật vừa đủ hai tiếng.

Cô cùng Thanh bước ra khỏi phòng.

- Cô làm tốt lắm.

- Cũng nhờ có anh giúp.

- Cũng biết khiêm tốn cơ à?

- Hì, anh cũng đến nhanh quá nhỉ.

- Đó là tác phong của tôi.

- Mới khen xíu đã thái độ rồi.

- Chị Đại, Chị giỏi quá đi. - Kiên chạy đến bế cô lên.

- Nhóc con. - Cô cười dùng ngón tay dí vào chán hắn rồi đi về phòng làm việc.

- Gì mà nhóc con chứ. - Hắn bĩu môi

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp