Thấy tôi do dự không nói gì, Giang Lâm cũng đã đoán ra được những gì tôi đang nghĩ, cô ấy chỉ nói đến lúc đó tôi tự khắc sẽ hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Tôi ngượng ngùng cười một cái, mấy cậu nam sinh cười cười nói nói từ dưới tầng đi lên, Giang Lâm liền biến mất trước mặt tôi.
Mấy cậu con trai đó đi ngang qua tôi, trong số đó còn có người của lớp tôi, vừa nhìn thấy tôi thì nụ cười liền trở nên cứng ngắc, bắt đầu xì xào với những người xung quanh rằng tôi có liên quan đến hai vụ án mạng, còn từng bị cảnh sát mời lên nữa.
Mấy lời này nghe nhiều rồi, con người tự nhiên sẽ miễn dịch với chúng. Bọn họ nói gì thì cứ kệ, trên người mình không mất đi miếng thịt nào là được rồi.
Tôi đơn độc một mình, cũng không có nơi nào để đi, đành ngồi lại sân bóng. Nhìn vào khoảng sân tối đen như mực, lòng tôi lại nghĩ tới Thanh Thanh.
Đợi tôi lấy hết những thứ đồ cổ từ chỗ Tôn Tử về, tôi sẽ lại đến thôn Minh Hà một lần nữa, giải thích tất cả những hiểu lầm trong quá khứ, để Thanh Thanh không còn hận tôi nữa.
“Minh Dương?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Văn Văn đang mặc đồ thể dục chạy bộ trên sân bóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT