Từ sau hôm đó, Chu Kim An đối đãi với ta ngày càng khác với lúc trước.
Trước kia gặp mặt, tuy hắn lạnh nhạt kiệm lời nhưng ít nhất có thể nói chuyện bình thường.
Mà bây giờ, nhìn thấy ta từ xa thì đã xoay người đi, mặt lộ vẻ căm ghét, thấy ta mà như thấy ôn thần, tránh không kịp.
Người hầu đã quen nhìn mặt mà nói chuyện, thấy ta không được chủ từ nhà mình yêu thích, ai ai cũng cười trên nỗi đau của người khác, ăn nói quái gở.
Ta phiền não quá.
Dì gọi ta qua nói chuyện.
Sau khi cho người hầu lui ra ngoài, vẻ mặt không vui.
“Mày đúng là lãng phí cái vẻ ngoài của mày!”
“Ba năm rồi, người có chút bản lĩnh thì đã ôm được hai đứa con rồi, mày thì hay rồi, dụ dỗ không được mà còn phát triển thành kẻ thù.”
Ta cúi thấp đầu, không hề có chút sức lực nào mà ngập ngừng: “Chuyện này cũng không đơn giản như thế, dì tự mình thử một chút là biết thôi.”
Dì trừng hai mắt: “Làm càn! Tao đã ở cái tuổi này rồi mà bảo tao đi thử hả?!”
“Nhưng anh họ không thích con, con có cách gì được?”
Ta tỏ vẻ cực kỳ vô tội:
“Con ưỡn ngực đến dưới mí mắt hắn, hắn ngại cản trở ánh mắt.”
“Con ngã vào lòng hắn, hắn nói eo con không tốt thì nên đi khám thử xem.”
“Con ẩn ý đưa tình nhìn hắn, hắn nói con là con gái thì nên tự tôn tự ái.”
Ta buồn đến mức muốn khóc.
“Dì ơi, độ khó của hắn cao quá, hay là đổi người đi, con đi dụ dỗ Thượng thư đại nhân thử xem nhé!”
Dì phút chốc vỗ bàn đứng dậy.
“To gan! Mày dám!”
“Tao bảo mày tới giúp tao tranh quyền, không phải bảo mày tới cướp quyền với tao!”
Ta che mặt, bật khóc thút thít.
“Đừng khóc nữa!”
Dì rốt lên một tiếng, lấy ra vài cuốn sách từ dưới nệm, ném đến trước mặt ta.
Trên trang sách rộng mở là các bức xuân cung đồ khó coi.
Ta dừng khóc, sững sờ nhìn hình ảnh, vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ.
“Thân thể con người lại có thể như vậy…”
Dì đỡ trán, vẻ mặt tức giận vì ta không biết tranh đấu.
“Đem mấy cuốn sách này về nghiên cứu cho kỹ, nhất định phải thông thấu.”
“Tối ngày mai, tao sắp xếp người bỏ thuốc cho nó, mày tắm rửa ăn diện xong thì đến phòng nó.”
“Nếu như ngày mai mày vẫn không thành công thì tao sẽ cho người đi đón em gái mày!”
*
Ta đã sống qua hai ngày hao tâm tổn tức nhọc lòng lại mỏi lưng đau chân.
Tất cả đều do mấy cuốn sách tranh đó làm hại.
Dì bảo ta phải thông thấu hiểu rõ, ta vắt hết óc mới miễn cưỡng nhớ được chín chín tám mươi mốt kiểu.
Có vài tư thế độ khó không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải vẽ hai người không quần không áo thì ta thật sự nghi ngờ dì đã lấy lầm sách luyện võ rồi.
Ta là người biết lắng nghe.
Mặc dù không hiểu nhưng cũng tôn trọng.
Trong hai ngày một đêm này, ta nhìn mèo vỗ hổ, không ngừng luyện tập, ép chân, vặn eo, lộn ngược, treo lơ lửng…
Toàn thân đau nhức, đau đến mức ta đã lén rơi mấy giọt nước mắt.
Đến mức đêm hôm đó, khi ta dựa theo chỉ thị của dì mà vụng trộm lẻn vào phòng của Chu Kim An, chỉ một động tác bước qua bậc cửa thôi mà đã khiến ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Trên chiếc giường trong phòng, quần áo của Chu Kim An hơi phanh ra, hắn nằm ngửa mặt, lồng ngực hình như phập phồng rất dữ dội.
Ta thử thăm dò gọi một tiếng: “Anh họ.”
Người trên giường truyền đến tiếng kêu rên trầm thấp.
Đi tới gần thì chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng, lồng ngực trắng trẻo thở dốc lên xuống, xuất hiện mồ hôi mịn.
Giống như đau khổ lại bất lực.
Ta lắc đầu khẽ thở dài, có chút đồng cảm.
Dì quả nhiên là người tàn nhẫn, không phải con mình đẻ ra thì ra tay đúng là không hề cẩu thả.
“Anh họ, xin lỗi, muốn trách thì anh trách dì đi, em cũng thiệt thòi lắm.”
Đứng đó nhắm mắt suy tư một lúc, ta nhỏ giọng đọc lại quá trình tiếp theo.
“Cởi áo, ngồi dạng chân, hôn tai, hôn môi, chân khớp với chân…”
Chậm rãi cởi bỏ áo voan mỏng màu hồng cánh sen, để lộ áo yếm màu hồng nhạt, lúc cởi váy ra, ta do dự.
Hôm nay trời lạnh, hơi rét.
Cơ thể quan trọng, cảm lạnh sẽ không tốt.
Bàn tay đặt trên váy thu về.
Người trên giường nhắm mắt, khẽ rên.
“Anh họ, Nam Tường cởi áo giúp anh, anh đổ nhiều mồ hôi như vậy, chắc là không lạnh đâu nhỉ?”
Đợi một lúc, hắn không trả lời, rõ ràng là không từ chối.
Ngón tay thon dài loay hoay, càng làm thắt lưng thắt thành nút chết.
Ta sững sờ nhìn hồi lâu, nghi hoặc mà lên tiếng: “Ôi, đây là nút gì vậy…”
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ.
Ta thoáng nổi hết da gà lên, run giọng nói: “Ai?”
Không có ai trả lời.
Ta nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh, tất cả đều bình thường.
Khẽ thở dài một tiếng, ta vỗ mặt Chu Kim An, hắn vẫn đang rên rầm tì.
“Nhất định là hai hôm nay mình khắc khổ quá, sinh ra ảo giác rồi.”
Không cởi được đồ thì bỏ qua, trực tiếp đến bước tiếp theo.
Chống đỡ đôi chân vô cùng đau nhức, ta than “Ôi chao ôi chao”, miễn cưỡng dạng chân ngồi trên thắt lưng Chu Kim An.
Ngượng ngùng muốn cúi người hôn tai, vừa mới cúi người được một nửa thì.
“Á —”
Eo đau giống như bị kim đâm vào, căn bản không cúi xuống được.
Ta nhíu mày suy nghĩ.
Hôn tai, bỏ qua.
Hôn môi, bỏ qua.
“Anh họ, coi như đã hôn rồi nhé, chúng ta đi thẳng đến bước cuối cùng đi.
Ta vén váy lên, chuẩn bị bày ra tư thế nào đó.
Đột nhiên sửng sốt…
Giờ phút này trong đầu cực kỳ hỗn loạn, vô số người nhỏ đang đánh nhau, khi thì động tác này, khi thì động tác kia.
Lại không nhớ ra nổi một tư thế hoàn chỉnh.
May mà ta đã mang theo sách tranh đến, vừa rồi đi vào đã để ở cạnh cửa, lỡ như có cần.
Ta hì hục dời chân xuống khỏi người Chu Kim An, sau khi đi chân trần tới cửa thì điên cuồng lật sách trong ánh trăng ngoài cửa sổ.
Khắc khổ như vậy, ta cảm thấy bản thân mình thật sự không dễ dàng gì, nếu là thân nam nhi thì đại khái cũng phải đậu tiến sĩ.
“Cái này không được, không nhấc chân nổi.”
“Cái này không được, eo chịu không nổi.”
“Cái này… bẩn mắt!”
Ta để trần nửa người trên ngồi xổm sau cửa, lật từng trang từng tờ, phiền não chọn tư thế.
Một loại cảm giác kỳ dị chậm rãi bò lên từ sau lưng.
Giống như có người đứng sau lưng ta, cũng đang cúi đầu nhìn.
Bên tai thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng như có như không.
Ta quay đầu.
Vách tường trống rỗng.
Ta ném sách đi, theo bản năng mà xông đến bên sập, túm lấy Chu Kim An, run rẩy nói: “Anh họ, trong phòng anh hình như có thứ gì đó kỳ quái lắm!”
Chu Kim An bị ta lắc một hồi, lại chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt hắn đỏ tươi, nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt điềm đạm lạnh tanh trước kia trở nên thâm thúy lại rất có tính xâm lược, giống như một con quái thú hung ác, hoàn toàn không còn dáng vẻ của ngày thường.
Ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống, từ mắt của ta đến môi, đến vai, đến một mảng trắng như tuyết.
Ánh mắt từ từ trở nên nóng bỏng, chứa đựng sự ẩn nhẫn và điên cuồng, giống như quái thú ngo ngoe muốn động, một giây sau sẽ xông ra, cắn nuốt lấy ta.
Ta sợ lại buông ra, lại bị bàn tay nóng hổi bắt lấy.
Thoáng chốc, trời đất quay cuồng, ta bị đè ở dưới thân.
Dáng vẻ xa lạ này của Chu Kim An thật sự khiến ta cực kỳ sợ hãi.
“Anh họ, anh có thể, dời đi trước đã được không?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, thở hổn hển lầm bầm:
“Vì sao em luôn đến trong giấc mơ của ta…”
Hơi thở nóng rực áp xuống, hắn mạnh mẽ hôn ta.
Động tác của hắn quá mãnh liệt, chẳng ngó ngàng gì, khiến cho toàn thân ta đau nhức, không nhịn được mà ra sức giãy giụa.
“Anh họ, ưm, anh tránh ra trước đã… em đau.”
Ta chưa bao giờ biết được sức của đàn ông lại lớn như thế, cho dù ta đã dùng hết khí lực toàn thân nhưng hắn lại không hề lay động chút nào.
Điều này hoàn toàn khác với chuyện nam nữ mà ta nghĩ.
Chiếc váy thoáng cái bị xé nát, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Thoáng chốc, trong lòng cực kỳ bất lực khủng hoảng, không tự chủ được mà chảy hai hàng nước mắt.
Lúc này, trong viện đột nhiên trở nên hỗn loạn, chợt vang lên tiếng gào:
“Cháy rồi! Nhanh đi dập lửa!” Chu Kim An dường như sững sờ.
Ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy, hắn ngửa ra sau, ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Không nghĩ ngợi nhiều được, ta vội vàng nhặt áo khoác lên, xông ra ngoài giống như bay.
…
Trong bóng đêm, phủ Thượng thư lớn như vậy có ánh lửa mờ ảo, tiếng người ồn ào.
Mà cách một bức tường, ánh trăng lạnh chiếu xuống hẻm nhỏ, có mấy người lẳng lặng đứng đó.
Đứng chính giữa là bóng người cao lớn, đứng chắp tay, khẽ nói vài câu rồi được vây quanh rời đi. Hai người còn lại chợt bay lên trời, biết mất trong một cái cây lớn vươn cành vào trong phủ.
Trên nhánh cây um tùm mơ hồ truyền đến giọng nói thầm thì:
“Chắc hẳn lần này chủ tử rất hài lòng về Thám hoa.”
“Hài lòng mà lại ra lệnh đốt nhà hắn hả?”
“Nhưng ban nãy ta hình như nhìn thấy chủ tử cười.”
“...”
“Ngươi mù rồi.”
*
Sáng sớm, cửa phòng của dì mở ra, ta nhào vào quỳ xuống.
“Dì ơi, không phải là Nam Tường vô dụng đâu, là do ông trời không thương con! Đêm qua sắp thành sự rồi, ai ngờ trong phủ lại cháy! Là cháy thật đó, không tin thì dì gọi người hầu đến hỏi đi!”
Dì mang theo hai quầng thâm mắt, mặt không cảm xúc:
“Dì đã sắp xếp dập lửa lại kiểm kê đồ đạc, giày vò cả một đêm, con nói xem dì có biết trong phủ cháy không?”
“Ồ, dì quản gia, chắc là biết.”
Ta chợt lộ ra vẻ mặt đau lòng, quỳ la liếm nói: “Sắc là đêm qua dì mệt muốn xỉu đúng không, hai mắt vừa thâm vừa sưng, giống như thoáng cái già đi mười tuổi vậy.”
Trong mắt dì thoáng chốc lộ vẻ kinh hoảng, dì sờ mặt mình, nghiêm nghị hỏi: “Thật à?”
“Mắt dì đáng sợ lắm à?”
“Trông già lắm à?”
Ta sững sờ gật đầu.
Dì chỉ ngón tay vào trán ta:
“Nhanh! Đến phường Tú Trân mua cao Nộn Ngọc đắt nhất cho dì!”
Ta tỏ vẻ không tán thành: “Cao của phường Tú Trân căn bản không có tác dụng, dì đừng để bị lừa, dì đây là đến tuổi rồi, thay đổi bình thường mà thôi.”
Dì như muốn rách cả mí mắt, gào thét:
“Bây giờ!”
“Ngay lập tức!”
Ta chạy trối chết trong tiếng gầm rống tức giận của dì.
Một mình đi trên đường cái, ta vừa chán nản vừa buồn bã.
Dụ dỗ anh họ không được, hình như còn thất sủng trước mặt dì luôn rồi.
Vậy thì con đường mai sau còn đi kiểu gì được!
Mắt liếc nhìn, nhìn thấy ven đường có sạp hàng bán giỏ trúc.
Màu sắc, kiểu dáng đều cực kỳ đẹp, khiến người ta không dời mắt được.
Chủ quầy là một bé gái mười ba mười bốn tuổi, hai tay đang bện thắt một cách linh hoạt.
Trong lòng ta có một suy nghĩ, cất bước đi qua.
“Em gái nhỏ, kỹ thuật bệt giỏ trúc này có khó học không?”
Bé gái: “Tay chân khéo léo thì cũng không khó.” Ta nhớ ra nút chết trên thắt lưng của Chu Kim An vào tối hôm qua, do dự nói: “Nếu như không khéo léo thì sao?”
Bé gái nghiêng đầu: “Vậy thì e là chỉ có thể cần cù bù thông minh thôi.”
Mắt ta sáng lên: “Em gái tốt! Chị cần cù lắm!”
Đúng, ta phải tìm đường lui cho chính mình!
Ta vốn không ngưỡng mộ sự giàu sang của người ta, nếu như học được kỹ thuật này, cùng lắm thì về quê bán giỏ trúc thôi!
Ta học được rồi thì sẽ dạy cho hai em gái cùng bện, lo gì không sống được chứ?
Vừa quyết định chủ ý, ta vội vàng đi đến phường Tú Trân mua cao Nộn Ngọc rồi chạy một mạch về Chu phủ, dặn dò người gác cổng đưa đi cho dì, định không đi ào mà lập tức đi bái thầy luôn.
Đang nôn nóng thì bắt gặp Chu Kim An đi ra tiễn khách.
Hắn mặc một bộ trường sam xanh nhạt, tư thái thanh nhã, so với dáng vẻ điên cuồng đêm qua thì như hai người khác nhau.
Hắn hững hờ liếc nhìn ta.
Ta lập tức chột dạ cúi đầu.
Có lẽ là có khách ở đây, hắn không hề có bất cứ sự thay đổi nét mặt gì, không hề gợn sóng mà quay mặt đi, vẫn khiêm nhường lịch sự nói chuyện với người ta.
Vị khách đó lại ngạc nhiên nói: “Trang tiểu thư, trùng hợp vậy.”
Ta ngẩng đầu, là vị Thế tử hôm đó đã đụng vào ta ở đình nghỉ mát.
Đôi mắt Thế tử sáng ngời nhìn ta:
“Phủ ta ít hôm nữa mở tiệc ngắm hoa, hôm nay đặc biệt tới cửa đưa thiệp, mời Chu huynh và Trang tiểu thư cùng nhau đến dự.”
Ta nhìn về phía Chu Kim An.
Mỗi khi gặp tình huống này, hắn nhất định sẽ hạ thấp ta vài câu, quả quyết từ chối.
Trong lòng ta đã có tính toán khác, cũng không muốn tham gia vào chuyện của đám công tử tiểu thư này nữa, chỉ mong Chu Kim An từ chối, ta đang vội đi.
Hắn lại chỉ cười nhạt tiễn khách.
Lúc đi, Thế tử không ngừng quay đầu nhìn ta, mãi đến khi bóng lưng Chu Kim An mơ hồ chặn ánh mắt hắn lại.
Sau khi xe ngựa rời đi, Chu Kim An vẫn đứng lặng bất động.
Thân thể như ngọc đứng trên bậc thềm, hơi cụp mắt, không biết đang chờ cái gì.
Đúng rồi.
Mỗi lần ta ở riêng với hắn thì đều sẽ tìm đủ loại lý do đến gần hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy hôm nay ta cũng sẽ như vậy, vì thế mà yên tĩnh đợi.
Nhưng giờ phút này ta không muốn nữa.
Trải qua trận chiến đêm qua, ta đã tỉnh táo ý thức được, bản thân mình chỉ là một cái bình hoa vô dụng thôi!
Rõ ràng là hùng hổ chạy lên giường, vào lúc mấu chốt lại sở quỷ sợ đau, bản chất chính là nhát gan và hèn!
Chuyện thử thách kỹ năng và thiên phú như dụ dỗ đàn ông này, ta căn bản không làm được!
Vẫn là công việc đơn giản như bện giỏ trúc thích hợp với ta hơn.
“Anh họ, Nam Tường cáo lui.” Ta khom người hành lễ, chuẩn bị rời đi.
Chu Kim An dường như ngẩn ra, đột nhiên lên tiếng: “Đêm qua -” Tim ta đập mạnh, không phải là muốn tìm ta tính sổ chứ
Cũng chưa thành công mà.
Mặc dù hắn bị bỏ thuốc còn đập đầu ngất đi, nhưng bây giờ vẫn còn tốt đẹp.
Nếu thật sự bàn đến thì hắn còn xé một chiếc váy của ta nữa đó, chiếc váy đó là bảo bối mà ta vừa tốn ba lượng bạc mua được, bình thường không nỡ mặc, người lỗ mới là ta nè.
“Đêm qua, có phải em từng đến phòng ta không?”
Hắn ngước mắt nhìn ta.
Ta sửng sốt, chớp mắt.
“Không có.”
“Không có ư?” Trong giọng nói có chút không xác định.
“Đêm qua cháy, em sợ đến mức không dám ra khỏi cửa phòng nửa bước, có phải anh họ sợ quá nên nằm mơ không?”
Đầu óc đã ngừng hoạt đột nhiều năm giờ phút này lại lóe lên ánh sáng.
Hắn nhíu mày, nhìn thẳng vào ta, trong mắt có ý dò xét.
Ta cười xán lạn, vẻ mặt chân thành:
“Trông sắc mặt anh họ hình như không tốt, cần phải chú ý nghỉ ngơi mới được, sau này Nam Tường sẽ cố gắng không quấy rầy anh họ.”
Dứt lời, đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, ta khom người hành lễ rồi xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT