Ta đang soi gương.

Người trong gương mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn làm nổi bật dáng người thướt tha, ai nhìn vào mà không nói một tiếng mỹ nhân?

Nhưng mà anh họ Chu Kim An không phai là ai đó.

Hắn là con trai ngoan mà phủ Thượng thư dốc hết sức bồi dưỡng ra.

Là công tử tuấn tú trong mơ của vô số quý nữ.

Là đóa hoa thâm sâu tuân thủ nề nếp, tự kiềm chế giữ lễ nhất trong Kinh Thành này.

Thế mà dáng vẻ của ta, trông lại không hề theo khuôn phép.

Một đôi mắt muốn nói lại thôi, ẩn ý đưa tình.

Một bộ ngực mềm ưỡn cao như đỉnh núi.

Một vòng eo thon nhỏ mềm mại như bông.

Ta mơ hồ cảm thấy mình sinh ra sai thời kỳ rồi.

Cũng không biết cảm giác này có sai hay không.

Giờ phút này, hoàng hôn nặng nề, trăng lạnh như nước.

Ừm, thích hợp để ý loạn tình mê.

Ta xách một chiếc chao đèn lụa, một hộp bánh quế, lả lướt đi về phía thư phòng của Chu Kim An.

“Anh họ, Nam Tường đến đưa điểm tâm cho anh này.”

Ta ở ngoài cửa nũng nịu gọi.

“Ta không đói, em về đi.”

Giọng nói lạnh lùng trong phòng vang lên, lạnh nhạt trước sau như một, xa cách ngàn dặm.

Gió mát phả vào mặt, ta ho lên hai tiếng.

“Anh họ, Nam Tường không quấy rầy anh đọc sách, đưa điểm tâm cho anh xong là đi ngay.”

Yên tĩnh một lúc thì có tiếng sột soạt truyền đến, cửa bị kéo ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Kim An xuất hiện.

Hắn mặc áo dài nam màu trắng, khuôn mặt cúi xuống, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn ta.

“Sau này không cần đưa những thứ này đến nữa.”

Hắn đưa tay đón lấy, ta tiến lên một bước đưa đồ.

Cánh cửa làm váy vướng vào, ta “Ôi” một tiếng, ôm lấy eo hắn.

Váy trượt xuống nửa bên, để lộ một phần vai trắng trẻo.

“Đau, hình như chân bị trẹo rồi, anh họ xem giúp Nam Tường với.”

Bàn tay nhỏ của ta đặt lên thắt lưng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, giọng nói sợ hãi.

Chu Kim An tinh thông y lý, giỏi nhất là xoa bóp.

Hắn khẽ mím môi, do dự trong phút chốc.

Tấm lòng thầy thuốc khiến hắn không có cách nào từ chối được, cánh tay dài vòng qua, chặn ngang ôm ta lên.

Ta yếu ớt không xương nằm sấp trên vai hắn, ngực phập phồng, khẽ hà hơi vào vành tai hắn.

“Đau, anh họ, nhanh giúp em một chút.”

Hắn mang khuôn mặt không biểu cảm mà đặt ta lên sập mềm, tay giữ lấy mắt cá chân của ta.

Làn váy bị ta lặng lẽ kéo lên, để lộ ra một đoạn bắp chân trắng muốt đầy đặn.

Chu Kim An cúi mặt xuống, nhìn không chớp mắt, chăm chú kiểm tra chân của ta.

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, trên bàn sách vẫn còn bức thư chưa viết xong, vết mực chưa khô, mơ hồ có tên của Nguyễn Tố Tâm.

“Không sao, có thể đi được.”

Bàn tay hắn buông ra, đứng dậy, đi ra xa xa.

Dáng vẻ tránh không kịp, rõ ràng là không muốn dính dáng đến ta chút nào.

Ta biết, lần này lại thất bại rồi.

Lúc ta uể oải đứng dậy rời đi, Chu Kim An đột nhiên lên tiếng:

“Em họ.”

Lòng ta vui mừng, quay đầu nhìn hắn.

Hắn đứng sau bàn dài, vừa nâng cổ tay lên viết chữ, vừa lạnh giọng nói:

“Con gái lấy đức hạnh làm đầu, dùng sắc hầu người là cuối, ta sẽ thương lượng với di nương, tìm gia đình tốt cho em trong Kinh Thành, mong em sau này tự tôn tự ái, nhìn các cô gái phẩm chất cao khiết làm gương, đừng đánh mất lễ nghi nữa.”

Ta im lặng một lúc rồi hỏi:

“Cô gái cao khiết mà anh họ nói là đích nữ phủ Thái phó, Nguyễn Tố Tâm sao?”

“Cớ gì mà em nhắc đến tên của nàng ấy?”

“Tên huy của Nguyễn tiểu thư há lại là thứ mà em có thể tùy ý nhắc đến?”

Chỉ là một cái tên thôi mà, lại khiến quân tử tu thân dưỡng tính hoảng loạn trong chốc lát.

Trong lòng ta khẽ than.

Lấy cái gì so với người ta?

*

Ba năm trước, cô qua đời, dì về quê tham dự đám tang, nhìn trúng tư thái cao ngạo của ta nên đưa ta về Kinh Thành, lấy danh sống nhờ để ở lại phủ Thượng thư.

“Thượng thư chỉ có một người con trai độc nhất như vậy, lại là rồng phượng trong loài người, tương lai tươi sáng. Từ nhỏ hắn đã bị quản giáo chặt chẽ, phẩm giá đoan chính, ở ngoài không tìm hoa vấn liễu, ở nhà cũng không có thông phòng làm ấm giường.”

“Cho dù là dùng cách gì thì con cũng phải nắm bắt được hắn. Nếu như con thành công, hai cô em gái đó của con dì đương nhiên sẽ tìm người trong sạch thay bọn nó. Nếu như con không thành công thì để em gái của con đến, đứa thứ hai không được thì để đứa thứ ba đến.”

Lúc đó, hai em gái một đứa vừa mới mười ba, một đứa mới mười một.

Dì vừa khuyên giải vừa uy hiếp.

Dì là thiếp thất, nhiều năm không có con, đại phu nhân của Chu phủ đã qua đời nhiều năm nhưng dì mãi chưa được nâng lên vị trí chủ mẫu, cần gấp người nhà mẹ đẻ trợ giúp dì.

Ta đồng ý.

Dù sao thì lần đầu tiên nhìn thấy Chu Kim An, ta cũng sinh lòng yêu thích.

Người quân tử chi lan ngọc thụ như vậy, ai mà không động lòng chứ?

Nhưng vấn đề cũng ở chỗ đó, hắn quá quân tử.

Ba năm qua, ta đã dùng hết tất cả vốn liếng.

Chạm ngực, rơi áo, giội nước ướt quần áo, thổi vào tai, ngậm ngón tay…

Nên làm hay không nên làm ta đều đã thử hết nhưng cũng không thể khiến hắn có chút ý làm loạn nào với ta.

Ta từng nghi ngờ hắn đoạn tụ.

Mãi đến khi có một lần nhìn thấy hắn nói chuyện với Nguyễn Tố Tâm, dáng vẻ cẩn thận dè dặt, đỏ mặt tía tai.

Ta mới hiểu được, không phải hắn không thích phụ nữ.

Hắn chỉ không thích ta mà thôi.

Người hắn ái mộ là một cô gái xinh đẹp thùy mị phẩm hạnh cao khiết, dáng vẻ đoan trang.

Người hắn ái mộ là ánh trăng sáng nhất trong Kinh Thành, Nguyễn Tố Tâm.

Ta chán nản lắm.

“Dì lại không cho là đúng.

“Dì không tin có người đàn ông nào không thích người như con, Chu Kim An nó có quân tử hơn nữa thì còn có thể không phải là đàn ông à?”

Dưới sự kiên trì của dì, ta đánh trận nào thua trận đó.

Trong phủ, ánh mắt người hầu nhìn ta dần dần trở nên khinh miệt xem thường.

Bên ngoài phủ, thanh danh cọc đi tìm trâu mà không được của ta đã lan truyền đi.

Các công tử tiểu thư trong Kinh Thành thường lấy ta ra làm trò cười.

Hơn nữa còn gọi đùa là: Tiểu thư đụng tường Nam.

Ta họ Trang, tên Nam Tường.

(*) Đụng tường Nam là 撞南墙 [zhuàngnánqiáng], tên của nữ chính là 庄南蔷 [zhuāngnánqiáng], một cách chơi chữ.

Đúng là biệt danh cũng rất chuẩn xác.

*

Chu Kim An đãi tiệc trong phủ, mời mấy người con cháu thế gia và đồng liêu ngâm thơ đối thơ, trong đó còn đặc biệt mời Nguyễn Tố Tâm.

Nguyễn Tố Tâm được xưng là “Đệ nhất thục nữ Kinh Thành”, không những quốc sắc thiên hương mà cầm kỳ thi họa đều nổi danh, nhiều lần thể kiện tài nghệ trong cung yến, cho nên có phần thân quen với các thế gia lớn, thỉnh thoảng có qua lại.

Ta cố ý đi xem vị Nguyễn tiểu thư này, nếu như có thể học được một hai phần tư thái, có lẽ Chu Kim An có thể đối đãi với ta khác đi một chút.

Bọn họ ở trong đình nghỉ mát bàn luận trên trời dưới biển, nói chuyện vui vẻ.

Từ xa xa nhìn sang, cô gái duy nhất có thân hình tao nhã, tư thái thần tiên tuyệt vời, nghiễm nhiên trở thành trung tâm của đầu đề câu chuyện.

Ta mang theo hộp cơm bước nhẹ nhàng trên cầu nhỏ.

Gió xuân trêu ghẹo, cánh hoa nhỏ vụn rơi như mưa, mang theo hương hoa.

Trong đình nghỉ mát bỗng nhiên yên tĩnh, từng người một mở to mắt nhìn qua bên này.

Ta hơi sợ hãi, không phải là trang sức hay quần áo xảy ra vấn đề chứ?

Đi tới gần, ta coi như không thấy mấy ánh mắt kinh ngạc bởi vẻ đẹp vừa rồi, ta hạ thấp người hành lễ, thẹn thùng đỏ mặt nói:

“Anh họ, dì bảo em mang thêm chút đồ ăn đến, nói là đừng thất lễ với các vị khách quý.”

Chu Kim An nhìn ta chăm chú, giọng nói lạnh lùng:

“Đa tạ di nương quan tâm, em họ để đó là được rồi.”

Trong làn gió nhẹ, giọng nói thanh nhã dịu dàng vang lên:

“Kim An, đây chính là vị, ừm, tiểu thư Trang Nam Tường trong phủ huynh sao?”

Ta nhìn theo tiếng.

Nguyễn Tố Tâm đang nở nụ cười nhẹ nhàng, điềm đạm nhìn ta.

Nàng ta có một khuôn mặt quốc thái dân an, dáng vẻ đoan trang, lưng thẳng tắp, độ cong ở khóe môi rất thỏa đáng.

Cho dù giờ phút này đang ở giữa một đám con trai thì cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy nàng ta có bất cứ cảm giác thất lễ nào.

Quả nhiên không hổ là “Đệ nhất thục nữ Kinh Thành”.

Sắc mặt Chu Kim An dịu dàng hơn một chút, giọng nói ấm áp mà đáp:

“Phải.”

“Trước nay chỉ nghe tên thôi, chưa gặp được người…”

Ánh mắt Nguyễn Tố Tâm di động từng tấc từng tấc trên người ta: “Cũng là một mỹ nhân đó.”

Các công tử nhao nhao gật đầu.

“Thật sự là một mỹ nhân không hay thấy, chẳng trách Chu huynh chưa bao giờ đưa em họ dự tiệc, chắc là sợ người ta cướp mất nhỉ.”

“Chu huynh không nên giấu giếm đâu, nên để em họ đi ra ngoài nhiều hơn mới đúng.”

Trong lòng ta mừng thầm, với lời nói ca ngợi như thế, có lẽ Chu Kim An cũng sẽ cảm thấy có thể diện hơn một chút.

Ngước mắt nhìn sang, lại thấy hắn khẽ mím môi, ánh mắt u ám lạnh lùng.

“Một người phụ nữ thô bỉ như nàng ta, ít học ít hành, làm sao so được với Nguyễn tiểu thư? Đừng có làm bẩn tục danh của Nguyễn tiểu thư.”

Lời này hơi khó nghe, ta khẽ cắn môi, sững sờ tại chỗ.

Nguyễn Tố Tâm cười khẽ một tiếng, sau đó ưu nhã nói:

“Kim An không biết thương hương tiếc ngọc, phải biết rằng con gái không có tài chính là đức, cho dù em họ thua kém trong chuyện văn vở thì đức hạnh chắc là cũng tốt lắm.”

Ta mang cái danh “Tiểu thư đụng tường Nam”, đức hạnh có thể được xem là tốt tới mức nào chứ.

Nói ra lời này, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy ta không tài lại không đức.

Ta cau mày lại, không biết Nguyễn tiểu thư này cố tình hay vô ý.

Cúi người cáo từ, ta đặt hộp cơm lên mặt.

Vị Thế tử ở bên cạnh đứng dậy lấy, khẽ đụng một cái, cơ thể ta hơi chao đảo, hắn ôm eo ta đỡ lấy.

“Em họ cẩn thận.”

Hắn nói xong thì đỏ mặt.

Lúc đi ta đã liếc nhìn Chu Kim An.

Hắn nặng nề nhìn ta, ánh mắt phun trào, sắc mặt không khỏi khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play