Ba năm qua ta dùng đủ mọi cách để quyến rũ Chu Kim An, không tiếc dùng thân thể xinh đẹp nhất của mình để dụ dỗ, nhưng vẫn hoàn toàn thất bại, vẫn là một cô nương nguyên vẹn.
Hắn là một người đoan chính, là quân tử lỗi lạc, hắn chê ta ngực quá to, eo quá mềm, ánh mắt quá hút hồn, ngược lại hắn ái mộ đệ nhất thục nữ Kinh Thành, Nguyễn Tố Tâm.
Hắn nhiều lần mặt lạnh từ chối, ta nhiều lần vượt khó tiến lên.
Toàn bộ Kinh Thành xem ta là trò cười, gọi đùa ta là “Tiểu thư đụng tường Nam”.
Cuối cùng, ta từ bỏ hắn.
Uốn éo vòng eo, ngã vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc khác.
“Tiểu thư có ý gì đây?”
Ta e lệ nói:
“Tiểu thư ta đây không đụng tường Nam nữa, muốn đụng chàng cơ.”
Chắc là ta bị hoa mắt, ác ma la sát mà người đời nghe tên là biến sắc, hình như tai đỏ lên.
…
Sau này, Chu Kim An chặn ta ở góc tường, mắt đỏ lên, gằn từng chữ:
“Nam Tường, ta muốn tự tiến cử chuyện giường chiếu.”