EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH

Chương 5


3 tháng


07.
Mẹ Chu nằm viện, buổi tối ở nhà, chỉ có tôi và Chu Ngân.

Chu Ngân bảo tôi vào ngủ trong gian phòng nhỏ của mẹ Chu, nhưng tôi không chịu.

"Ngủ một mình em không vào giấc được."

“Thế à?”

Chu Ngân thản nhiên liếc tôi một cái, "Sao lần trước tôi thấy cô nằm trong phòng tắm công cộng ngủ ngon lắm cơ mà? Nhà tắm sắp đóng cửa rồi còn không chịu dậy.”

Asshi, sao anh nhớ dai thế nhở?

Tôi cười gượng, lẩm bẩm: "Thật không hổ là chồng em, toàn nhớ những thứ không đâu vào đâu.”

Cuối cùng tôi vẫn vào ngủ trong phòng của mẹ Chu.

Chủ yếu là vì tôi không muốn để Chu Ngân phải ngủ trên sàn nhà thêm nữa.

Khi vào tôi mới phát hiện, không khí phòng tràn ngập mùi dầu gió.

Có lẽ Chu Ngân đã xông dầu đuổi muỗi giúp tôi.

Tôi nằm sấp trên giường, hai tay ôm kín mặt.

Ôi, lão chồng của tôi… anh có thể bớt đáng yêu đi được không?!

Chu Ngân mồm thì kêu nhà không có dầu gió, nhưng hành động thì lại rất thành thực. =))))

Buổi tối, tắm xong, tôi lại nhớ đến công việc của Chu Ngân. Nghĩ về những gì cô chủ nhà tắm nói hôm đó, tôi hỏi anh: “Bây giờ anh vẫn phải dọn nhà tắm không công à?”

“Không.”

Chu Ngân đứng bên cạnh, nói: "Mẹ tôi lúc làm việc có nghỉ mấy buổi, lần trước tôi đã làm bù thay bà hết rồi. Bây giờ nếu tiếp tục đến đó làm thì tôi sẽ vẫn được trả công bình thường.”

"Nhưng làm ở đó chẳng được bao nhiêu, sao anh không kiếm chỗ nào khác?”

Chu Ngân nhìn tôi, không đáp lời.

Một lúc lâu sau, tôi mới hiểu cái im lặng của anh nghĩa là gì. Là bất lực. Có lẽ anh đã kiếm việc khắp nơi, nhưng phàm đã là việc gì đúng chuyên môn của anh thì đều bị đại ca Nghị kia nhảy vào phá đám.

Tình hình này của Chu Ngân, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài hai chữ bất lực.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, thấy rằng anh không thể cứ giậm chân mãi một chỗ như này. Với cái đầu óc của anh mà lại phải đi dọn nhà tắm công cộng thì quả thực quá bất công, quá xúc phạm thiên tài tương lai của đất nước.

“Ngày mai để em đi thay anh nhé.”

Chu Ngân liếc tôi một cái, tôi hào sảng vỗ ngực, “Ngày xưa, em làm việc bán thời gian suốt luôn ấy.”

Thật ra tôi hỏi ý kiến anh thế thôi, chứ anh không cho thì tôi vẫn trốn đi bằng được. May là anh không nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

Khi tôi đến nhà tắm thì chỉ thấy mỗi cô chủ nhà.

Những cuộn làm xoăn màu hồng gắn đầy đầu cô khiến tôi hơi sợ, cũng thắc mắc lúc tháo ra thì trông tóc cô sẽ xoăn tít thò lò đến như thế nào.

"Đây không phải là cô gái trả tiền giả hôm đó sao? Lại đến tắm à?”

Tôi vừa vào cửa, cô chủ nhà liền nhếch miệng cười khẩy, mỉa mai. Tư thế của cô hùng hổ như chuẩn bị lao ra tẩn cho tôi một trận.

"Không ạ. Cháu tới đây là muốn bàn chuyện làm ăn với cô.”

Nhà tắm công cộng của những năm 90 tất nhiên không có gì khác ngoài hai công việc bán vé và dọn dẹp vệ sinh.

Những việc này chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Tuy nhiên, nếu dựa vào lĩnh vực này, mở rộng phạm vi kinh doanh hơn thì vẫn có thể phát triển, kéo giãn khoảng cách với mấy nhà tắm công cộng khác.

Ví dụ, phát triển nhà tắm này thành một cái SPA cũng là một phương án vô cùng hợp lý.

Thế nhưng, sau khi nghe tôi nói, người phụ nữ này lại chẳng có tinh thần gì cả, “Mở rộng kinh doanh? Nếu muốn kiếm tiền thì ở đây chỉ có việc dọn dẹp vệ sinh thôi nhé. Không làm được thì đi về chứ đừng đứng ở đây nói mấy chuyện xa xôi hơn cả tiểu thuyết thế.”

“Nếu như cháu giúp cô thu hút nhiều khách hàng hơn, cô có thể tin cháu mà thử thực hiện một lần được không?”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô?”

Tôi cắn răng, "Một tháng này cháu sẽ dọn vệ sinh miễn phí cho cô. Nhưng nếu nhà tắm nhờ cháu mà thu hút được nhiều khách, cô phải nghe cháu nói về kế hoạch mở rộng kinh doanh và thử thực hiện một lần.”

Hiển nhiên cô chủ nhà rất có hứng thú với cái về đầu trong câu tôi nói. Hai mắt cô sáng ngời: “Cô nói tháng này sẽ dọn vệ sinh miễn phí cho tôi ấy à?”

"Vâng."

"Thành giao." Cô chủ nhà đảo mắt, "Nói trước nhé, quét dọn không sạch sẽ, tôi bắt cô đền tiền đấy.”

Với những kinh nghiệm từ ngày xưa, tôi hoá thân chiến thần marketing để kêu gọi khách hàng vào thử dịch vụ mới của nhà tắm công cộng.

Tôi tìm kiếm khắp nơi, thuê được vài cô nhân viên trẻ. Sau đó lại dành thời gian truyền đạt tất cả kinh nghiệm SPA của tôi cho họ.

Sau khi bán trang sức, Chu Ngân có đưa tôi một ít tiền. Tôi lấy tiền đó lên huyện mua mấy chai tinh dầu.

Mấy chai tinh dầu đó không đắt, nhưng bán được nó với giá hời lại là thử thách đối với khả năng bán hàng của tôi.

Gặp người lớn tuổi thì bảo tinh dầu này có khả năng phục hồi, làm săn chắc da.

Gặp người trẻ thì bảo tinh dầu này giúp da trắng sáng.

Tôi còn học thuộc mấy câu slogan, cứ có khách nào hỏi đến thì sẵn sàng tuôn một tràng ra.

Ngay sau khi dự án SPA được giới thiệu, có rất nhiều người tò mò, đến thử. Quan trọng là tôi ra giá cũng rẻ, 30 phút thư giãn chỉ ngốn có 5 đồng nên rất nhiều người tranh nhau tìm đến, lại toàn là người giàu. =)))

Một tuần trôi qua, nhà tắm công cộng trở nên rất có tiếng.

Cô chủ nhà cũng vào hỏi tôi, “Cô có tinh dầu làm da săn chắc à? Mang vào cho tôi thử với.”

Bởi vì dịch vụ của chúng tôi quá đỉnh cao tuyệt vời, nhà tắm của cô chủ nhà được rất nhiều phụ nữ yêu thích, nhất là những cô ở tuổi trung niên.

Khách đông, tiền nhiều, cô chủ nhà cười tít mắt vui sướng.

Cô thấy tôi quá được việc nên cũng đưa cho tôi một khoản kha khá, đề nghị, “Tôi thấy ý tưởng của cô cũng được, nếu có thể thì cứ phát triển lâu dài đi, tôi sẽ hỗ trợ thêm.”

Kiếm được nhiều tiền như thế, tâm trạng tôi tốt vô cùng.

Buổi tối, Chu Ngân tới đón tôi, tôi cười đến mức hai mắt đều nhắm tít lại.

Chu Ngân giật mình tưởng tôi bị gì, nhìn tôi mấy lần, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Cô thích dọn vệ sinh đến thế à?”

“À… Thật ra em giấu anh chuyện này.”

Chu Ngân nhướng mày nhìn tôi.

"Em làm việc ở đây, tháng qua cô chủ nhà không trả tiền cho em đâu.”

Nghe vậy, mặt Chu Ngân tối sầm lại.

“Cô ta còn bắt nạt cô nhiều hơn thế nữa phải không?”

"Ầy… Không phải, không phải." Tôi vội vàng vỗ vai Chu Ngân, móc ra một tập tiền, "Anh nhìn nè.”

Chu Ngân kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tôi kể lại tất cả những chuyện ở nhà tắm công cộng cho Chu Ngân. Bấy giờ, anh mới biết khoảng thời gian qua tôi đã làm gì.

"Sau này em cũng có thể nuôi anh."

Anh bất đắc dĩ, xoa đầu tôi, cười: “Ừm, sau này tôi có thể yên tâm ở nhà để được cô nuôi rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play