EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH

Chương 6


3 tháng


08.
Tuy kiếm được một khoản kha khá nhưng tất nhiên tôi vẫn chưa thể bao nuôi Chu Ngân được.

Dạo này, trong nhà không có điều gì phải lo lắng, trăn trở nữa, cuộc sống của Chu Ngân khởi sắc lên rất nhiều.

Tôi không biết hiện giờ Chu Ngân đang làm công việc gì, nhưng rất nhanh đã có một doanh nghiệp ở Thâm Quyến liên lạc với anh, bày tỏ hy vọng, mong rằng anh có thể đến Thâm Quyến làm việc.

“Đây là chuyện tốt mà, anh cứ yên tâm đi đi!”

Tôi còn phấn khích hơn cả anh nữa.

Chỉ cần lần này Chu Ngân đi, chắc chắn anh sẽ thành công nhanh thôi.

Thấy bộ dạng nhiệt tình của tôi, Chu Ngân chỉ cụp mắt, trầm ngâm.

"Tôi sẽ không đi đâu."

“Tại sao?”

Chu Ngân thản nhiên nhìn tôi rồi nói, "Không muốn đi.”

Không muốn?

Tôi nhìn chằm chằm Chu Ngân, thấy như anh thực sự không có vẻ gì là nói đùa. Anh như vậy làm lòng tôi nóng như lửa đốt.

"Thành phố bên ấy, đồ công nghệ phát triển nhanh hơn chúng ta ít nhất là 10 năm, anh đi đến đó nhất định sẽ có cơ hội thành công.”

Nếu anh không đi, tương lai tôi cưới đại gia kiểu gì đây?!

Kết quả là dù tôi nói thế nào, Chu Ngân nhất quyết không nghe.

Anh đứng dậy, không nghe tôi lấy nửa chữ, lạnh lùng rời đi.

Tôi vốn định sẽ tiếp tục thuyết phục anh bằng được, thế nhưng không ngờ anh lại giận dỗi tôi như đứa trẻ thế này.

Đó không chỉ là tương lai của riêng Chu Ngân, đó còn là tương lai của tôi nữa.

Tôi nhất định không muốn thoả hiệp với anh.

Hai chúng tôi, người nào người nấy đều cứng đầu, không ai nhường ai.

Ngay cả mẹ Chu cũng nhìn ra bầu không khí cứng ngắc đến kỳ lạ giữa hai chúng tôi. Bà lén lút ghé tai tôi hỏi tình hình dạo gần đây.

Tôi mặt không biến sắc, quay đầu nhìn Chu Ngân đang rót nước, nói bằng âm lượng đủ để anh nghe thấy: “Không có gì đâu ạ. Chẳng qua là Chu Ngân dạo gần đây trưởng thành lắm, không chịu nghe ai nữa rồi ạ.”

Chu Ngân nghe vậy cũng chẳng phản ứng gì với tôi cả.

Buổi tối, Chu Ngân vẫn đưa tôi đến nhà tắm công cộng làm. Tôi còn đang rất buồn bực, không muốn để anh đi cùng nên cố ý bước rất nhanh.

Lúc sắp tới nơi, Chu Ngân đột nhiên túm lấy vai tôi, "Cô thực sự muốn tôi đi à?”

Giọng anh khàn khàn, còn có vẻ như đang giận dỗi.

"Cô có biết Thâm Quyến cách đây bao xa không?”

Câu hỏi của anh khiến tôi ngây ngẩn cả người.

Lúc này tôi mới biết nỗi băn khoăn của Chu Ngân là gì.

Tôi lẩm bẩm, "Em biết, nhưng bây giờ giao thông rất thuận tiện, chúng ta…”

Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra… Không, giao thông bây giờ vẫn chẳng mấy thuận tiện.

Một chuyến xe buýt đến Thâm Quyến phải đi mất ba ngày ba đêm lận.

Khi Chu Ngân 28 tuổi, cha mẹ đều đã mất, không nơi nương tựa, cũng không cần bảo vệ ai mới có thể vô tư xách ba lô mà nam tiến.

Nhưng bây giờ, mẹ Chu vẫn còn ở đây. Tôi cũng ở đây.

Anh hẳn là rất do dự.

Lúc mới tới, tôi có mục tiêu rất rõ ràng: Tôi sẽ cật lực hỗ trợ Chu Ngân, để anh sớm ngày trở thành tổng tài vừa giàu có vừa trẻ đẹp.

Nhưng lúc này đây, khi cơ hội ở ngay trước mắt, chúng tôi lại cứ giậm chân một chỗ.

Không riêng gì Chu Ngân, tôi cũng có vẻ hơi... không nỡ rời xa anh.

Trong lúc ngồi nghỉ, tôi thở dài thườn thượt.

Ngay cả cô chủ nhà cũng không nhìn nổi bộ dạng héo mòn ấy của tôi nữa.

"Thiếu nữ trẻ măng như cô, mới có tí tuổi đầu mà thở dài cái gì cơ chứ?”

"Cô, cháu hỏi cô nhé. Giữa tiền bạc và đàn ông, cô chọn cái nào?”

"Tiền."

Cô chủ nhà không hề do dự, nói thẳng: "Có tiền thì sẽ có đàn ông.”

Tôi nghe cô nói, cảm thấy, ừm… vô cùng chí lý.

Tôi cố hỏi thêm: "Thế giữa vật chất và tình yêu, cô chọn gì?”

Cô chủ nhà bắt đầu mất kiên nhẫn, "Đừng hỏi nữa, cô hỏi cái gì tôi cũng chọn tiền thôi. Tình bạn, tình yêu, không có tiền thì chẳng có gì đâu.”

"Cô, cô đúng là người phụ nữ của thời đại mới.” Tôi giơ ngón tay cái lên, "Kẻ ngu muội cháu đã giác ngộ rồi.”

Cô chủ nhà nói đúng.

Có tiền rồi, còn sợ sẽ không có tình yêu hay sao?

Khi nào Chu Ngân ở Thâm Quyến có công việc ổn định, tôi và mẹ Chu lúc ấy qua đó là được mà.

Nghĩ thế, đầu óc tôi thông suốt hơn rất nhiều.

Tôi vốn định khi về sẽ nói chuyện này với Chu Ngân. Nhưng bỗng, phòng tắm lại có một vị khách không mời.

Người này tôi đã gặp một lần ở bệnh viện. Là Lưu Niên Nghị.

Cô chủ nhà hiển nhiên cũng biết đến đại danh của Lưu Niên Nghị, cô chào: "Anh Nghị tới đấy à?”

"Nghe nói cửa hàng cô gần đây làm ăn rất phát đạt. Có cái gì mà phục vụ thư giãn, làm đẹp ấy nhỉ?”

Vừa nghe những lời này, ý cười trên mặt cô chủ nhà đã vơi đi mấy phần, "Đây là chỗ nào mà nói tới hai chữ “phát đạt” cơ chứ. Chúng tôi đều chỉ buôn bán nhỏ thôi, dịch vụ gì đâu!”

"Có phát đạt hay không, tôi chẳng so đo làm gì.” Anh ta vừa nói vừa phất tay, "Tôi dẫn mấy đứa em tới đây, trải nghiệm một chút.”

"Ở đây chúng tôi chỉ phục vụ khách nữ…”

Lời còn chưa dứt, Lưu Niên Nghị trừng mắt, từng cơ mặt giật giật lên trông rất đáng sợ.

Cô chủ nhà lập tức im bặt.

"Được được, để tôi đi gọi người."

Nói xong, cô vén rèm lên định đi vào trong tìm mấy đứa nhân viên.

"Không phải phiền phức thế." Lưu Niên Nghị đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi, "Để cô ta phục vụ tôi là được rồi.”

Anh ta nói xong, mồm cười tủm tỉm nhìn tôi: "Chúng ta quen nhau, đúng không?”

Nụ cười trên mặt cô chủ nhà cứng đờ lại.

Mặt tôi cũng méo mó đến độ không nhìn nổi nữa.

Anh ta dẫn theo đám đệ vây quanh tôi. Như thể chỉ cần tôi nói ra câu từ chối, cả đám người đôn chề này sẽ lao đến xé xác tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu. Lần này, chắc chắn là Lưu Niên Nghị cố ý.

Anh ta đang ngang nhiên chĩa mũi dùi về phía tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play