EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH

Chương 3


3 tháng


05.
Mẹ Chu Ngân bị ung thư.

May mắn là bệnh chỉ đang ở giai đoạn đầu, vẫn có cơ hội chữa khỏi.

Nhưng tiền để chữa thì Chu Ngân thực sự không gánh nổi.

Từ phòng bệnh đi ra, Chu Ngân ngồi xụp xuống ở hành lang hút thuốc.

"Sao anh lại hút thuốc?”

Tôi nhớ rằng lão chồng già của tôi không bao giờ hút thuốc.

Chu Ngân nhìn tôi, không đáp lời.

"Em bị viêm mũi, dị ứng với khói thuốc lá.”

Tôi lẩm bẩm một câu, vừa nói xong đã bị sặc khói, mắt đỏ au.

Không kìm được, tôi ho khan vài tiếng.

"Phiền phức quá."

Cuối cùng, anh cũng không hút nữa, đưa chân dập tắt điếu thuốc đang cháy dở.

Mẹ chồng tôi chữa bệnh cần rất nhiều tiền, và một điều hiển nhiên là Chu Ngân không thể kiếm đâu ra được nhiều như thế.

Tôi ngẫm nghĩ xem trên người mình có gì. "Ngoài chiếc vòng tay đó em còn có vòng cổ, khuyên tai. Mấy thứ đó đều rất giá trị, trước mắt có thể bán đi lấy tiền trị liệu cho dì. Sau này còn vấn đề gì nữa thì tính sau.”

"Tôi không có thói quen lấy tiền của phụ nữ.”

Tôi ngạc nhiên lắm, "Thế sao hôm qua anh còn tống tiền em?”

"Tôi…”

Chu Ngân cứng miệng, không thể nói được gì nữa.

Vành tai anh đỏ đến mức nhỏ máu ra được.

"Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn." Một lúc lâu sau, Chu Ngân mới nói tiếp, "Hơn nữa, lúc đó không phải là tống tiền, là vay mượn.”

"Được rồi, vậy bây giờ cũng coi như em cho anh mượn. Có gì khác đâu nào?”

Chu Ngân mím môi, "Vẫn khác.”

Ô hay khác nhau chỗ nào?

Tôi đang định hỏi thì đã nghe thấy phía cuối cầu thang bệnh viện vang lên một giọng nói, "Chu Ngân, nghe nói dì phải nhập viện à?”

Tôi ngước mắt lên nhìn. Phía trước là một người đàn ông đầu to, tai to, có vẻ là một đại ca xã hội đen, tóc anh ta bóng loáng, bóng đến mức không biết là xịt keo hay là bôi dầu lên nữa.

Phía sau còn có một đàn em, trông rất bụi bặm, rất đôn chề.

Dáng vẻ huênh hoang như sợ người ta không biết họ là xã hội đen ấy.

Chu Ngân đứng dậy, kéo tôi về phía sau lưng anh.

Anh ngước mắt lên nhìn người ta, gật đầu chào: "Anh Nghị.”

Người được gọi là “anh Nghị” lôi từ trong túi ra một chiếc phong bì, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, nói với Chu Ngân, “Chút lòng mọn của anh.”

Chu Ngân vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Chuyện lúc trước anh nói với chú mày, chú mày cứ suy nghĩ cho kỹ rồi tới tìm anh. Dù sao mẹ chú chữa bệnh cũng cần rất nhiều tiền, chú định tính sao đây?”

Nói xong, anh ta xoay người muốn rời đi, nhưng hình như lại phát hiện ra tôi, "Chú mày hẹn hò đấy à? Bạn gái xinh phết nhỉ?”

Chu Ngân hơi run lên, bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi.

Anh Nghị đó vỗ vỗ bả vai Chu Ngân, "Không cần vội vàng làm gì. Anh không có ý ép chú. Chú cứ suy nghĩ cho kỹ.”

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, ngoắc tay kéo đám đàn em rời đi.

Sau khi đám người này đi khỏi, tôi mới dè dặt hỏi, "Bọn họ định làm gì anh thế?"

"Không phải chuyện của cô.”

Tôi gào lên: “Em là vợ tương lai của anh, sao lại không liên quan đến em được!”

Lời vừa dứt, Chu Ngân nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Lúc này tôi mới nhận ra mình vồ vập quá.

Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Ý em là, anh đã hôn em rồi...”

Lặng yên một lúc lâu, Chu Ngân mới lên tiếng: "Người này tên là Lưu Niên Nghị, tất cả các phòng hát karaoke quanh đây đều là do anh ta mở.”

Tôi cũng không ngờ Chu Ngân lại chủ động nói những điều này với tôi. Tôi yên lặng lắng nghe anh.

"Thành phố Quảng Đông bên kia có sản xuất một vài loại máy chơi game, điện thoại di động, linh kiện điện tử. Bọn họ muốn đến đó nhập hàng, cũng muốn tôi đi theo.”

Lúc này, ngành công nghiệp điện tử chỉ mới nổi lên trong nước. Giá bán các đồ điện tử rất đắt đỏ.

Nhưng đó không phải là một cơ hội tốt cho Chu Ngân sao?

Chu Ngân nhìn về phía tôi, "Nhưng đó là hàng giả.”

À…

Thì ra là buôn bán trái phép.

Tôi đăm chiêu nghĩ về trước đây, về quá khứ của lão chồng già nhà tôi.

Khi tôi gặp anh, anh đã có một vị trí nhất định trong ngành công nghiệp điện tử này rồi.

Anh rất ít khi nhắc đến quá khứ với tôi.

Những gì tôi biết về anh đều là đọc từ một bài viết trên tạp chí.

Chồng tôi 28 tuổi mới bắt đầu kinh doanh, sau đó mới dần dần đứng vững ở Quảng Châu. Khi gặp tôi thì anh đã thành tổng tài bá đạo với gia tài kếch xù rồi.

Nhưng bây giờ, người trước mặt tôi đây, anh mới chỉ 20 tuổi.

Từ bây giờ cho đến lúc anh khởi nghiệp là tận 8 năm. Trong 8 năm ấy, ngành công nghiệp điện tử đã bước vào thời kỳ hoàng kim, thịnh đạt rồi.

Vậy thì anh đã làm gì trong suốt 8 năm ròng rã ấy vậy?

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một chi tiết trong tiểu sử của anh.

Anh đã vào tù.

Tôi ngẩng lên nhìn về phía Chu Ngân.

"Anh định sẽ đi theo người ta đúng không?”

Chu Ngân mím môi nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: "Tôi phải cứu mẹ tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play