EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH

Chương 2


3 tháng


03.
“Anh đi chậm thôi…”

Bóng đêm bao trùm mọi con ngõ, đường phố dài hẹp in hằn hai chiếc bóng của chúng tôi.

Chu Ngân sải những bước chân dài, tôi chạy theo mấy bước mới đuổi kịp.

"Cô theo không kịp thì ngủ ngoài đường luôn đi.”

Tôi phát hiện Chu Ngân khi còn trẻ có vẻ hơi khó ở.

Trước kia, mỗi lần tôi ở cùng lão chồng già, anh chưa bao giờ tức giận, cũng chưa từng nói nặng lời với tôi.

Bây giờ thì tốt rồi.

Tôi mím môi bước theo bóng lưng Chu Ngân, tay không kìm được mà nắm chặt thành quyền.

Chờ ngày anh giàu lên xem, tôi không vung tay quẹt thẻ anh xoèn xoẹt thì tôi thề sẽ đổi tên thành thiểu năng luôn.

Thấy tôi không lên tiếng, Chu Ngân mới quay đầu lại.

Ánh trăng nhảy nhót trên góc nghiêng hoàn hảo của anh, khắc hoạ trong lòng tôi một bức tranh đẹp mỹ lệ.

Tôi vội vàng cong môi nở nụ cười với anh.

Chu Ngân mím môi, quay đầu nói một câu "Đúng là chân ngắn.”

Gì cơ? Không đuổi được tôi đi nên bắt đầu quay sang miệt thị ngoại hình tôi đấy à?

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng tôi phát hiện Chu Ngân đã cố bước chậm lại đợi tôi.

Đi được một đoạn khá xa, khi bắp chân tôi đau đến không nhấc lên nổi nữa, Chu Ngân cuối cùng cũng dừng lại.

Trước mặt tôi là một ngôi nhà cũ nát.

Nhìn căn nhà, tôi cảm thấy đến bây giờ nó vẫn chưa đổ xụp xuống đúng là kỳ tích của nhân loại.

"Cô chỉ được ở lại một đêm thôi.”

Chu Ngân nhìn về phía tôi, tôi không dám cãi lại, vội vàng gật đầu lia lịa.

Anh lấy chìa khóa ra, hạ thấp giọng, "Cô ở đây chờ tôi, lát nữa tôi sẽ ra gọi cô vào.”

Dáng vẻ lấm lét này giống hệt tôi buổi đêm lén lút ăn khuya sợ bố mẹ phát hiện.

"Hôm nay sao lại về muộn thế?”

Nghe giọng nói này, tôi đoán là mẹ của Chu Ngân, là người mẹ chồng tôi chưa bao giờ được gặp mặt.

Hồi đó anh có nói, mẹ anh qua đời khi anh 20 tuổi.

Nhẩm tính thời gian, có lẽ chính là năm nay rồi.

Nhẹ nhàng mở hé cửa, tôi cố nhìn vào bên trong.

Trong nhà chẳng có tí kiến trúc tử tế nào, chỉ là một ngôi nhà lụp xụp đúng nghĩa.

Và tệ hơn nữa là dường như nó chỉ có một gian phòng mà thôi.

Ở góc phòng có một chiếc giường trại bằng tre, hình như đó là chỗ ngủ của Chu Ngân.

Trong phòng, mẹ chồng tôi sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy gò ốm yếu.

Bà ho hai tiếng xong mới nói, "Hôm nay mẹ đã đưa tiền cho chủ nhà rồi. Con không cần phải sốt ruột vì chuyện nhà cửa nữa.”

Chu Ngân sửng sốt, "Mẹ lấy đâu ra tiền mà đưa cho người ta?”

Nói xong, như nhớ ra điều gì, anh lại hỏi: “Tiền thuốc con đưa mẹ đâu?”

"Con lo nghĩ nhiều như thế làm gì?”

Chu Ngân cười mệt mỏi: "Bệnh của mẹ cũng là bệnh của con, mẹ bảo con không lo nghĩ kiểu gì?”

Mẹ chồng tôi mím môi, bà nói: "Bệnh tình của mẹ tự mẹ biết, có chạy chữa cũng vô dụng thôi, không khỏi được. Mẹ không muốn liên luỵ đến con, chết sớm cho bớt khổ.”

Những lời này như đụng phải công tắc của Chu Ngân, anh gào lên: “Nếu mẹ thực sự không muốn liên luỵ đến con thì ngay từ đầu đừng sinh con ra làm gì! Bây giờ mẹ lại còn nói những lời như thế! Có giỏi thì mẹ chết ở đâu cũng đừng cho con biết, cả đời này cũng đừng để con nhìn thấy!”

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng vô cùng.

Tôi đứng ngoài cửa ngó vào trong, vô ý vô tứ thế nào, cái bụng lại đột nhiên phát ra những âm thanh vô cùng đặc sắc.

Bà nó nữa, cái dạ dày mất dạy!

Tôi bụm miệng lại để kìm nén câu chửi thề, nhưng đã quá muộn.

Hai người trong phòng đồng loạt nhìn về phía khe cửa nơi tôi đứng.

Đặc biệt là Chu Ngân, ánh mắt anh hằm hằm như muốn lột da xé xác tôi vậy.

Tôi cũng có thể làm gì cơ chứ?

Từ lúc xuyên qua đây, đến bây giờ đã 12 tiếng trôi qua rồi, tôi còn chưa được uống một ngụm nước nào. Thần tiên cũng phải đột quỵ luôn ấy.

Bởi cái dạ dày vô duyên, tôi buộc phải lộ diện.

Tôi nói dối với mẹ chồng rằng tôi là bạn của Chu Ngân, cha mẹ tôi đều đã qua đời, tôi đến đây để tìm họ hàng.

"Cháu không ngờ đến đây mới biết họ hàng đều đã chuyển đi hết rồi. May mà cháu gặp được Chu Ngân ở đây.”

Tôi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Chu Ngân, "Anh ấy rất tốt bụng, còn bảo sẽ đưa cháu về ở lại mấy hôm. Dì có phiền không ạ?”

Nghe tôi nói thế, mẹ chồng nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng vô cùng.

"Cháu cứ yên tâm ở lại đây, không chê nhà cô chật chội là được, muốn ở bao lâu cũng được.”

Chu Ngân không kìm được lườm tôi gay gắt, nói: "Đồ cơ hội.”

Haha, kẻ cơ hội như tôi không chỉ được ở lại đây, còn sắp dùng mấy món trang sức mà lão chồng già của tôi tặng để chữa bệnh cho mẹ anh đấy.

Tôi quay sang trừng mắt nhìn Chu Ngân.

Tô càng ngày càng cảm thấy mình sắp dốc hết lòng hết dạ cho người này rồi.

04.
Nhà Chu Ngân thực sự quá đơn sơ.

Đơn sơ đến mức chỉ có một cái giường tre.

"Buổi tối cô ngủ chỗ này.”

Anh vừa chỉ về phía cái giường, vừa nói với tôi.

Tôi nhìn xung quanh một lượt, "Thế anh ngủ đâu?"

Chu Ngân trải mấy tờ báo trên sàn, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Thế mà cũng ngủ được?

Thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, Chu Ngân nhướn mày, “Nếu cô không muốn thì đổi?”

Tôi vội vàng nói, “Không, anh là thanh niên trai tráng, ngủ dưới đó chắc không sao.”

Thời tiết nóng hầm hập, tôi nằm trên giường tre lăn lộn mấy lượt, một lúc lâu sau mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Không lâu sau đó lại bị mấy con muỗi đốt đến không ngủ nổi.

Đưa tay gãi lấy gãi để, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Chu Ngân vẫn còn ngồi bên ngọn đèn bàn leo lét, đang cắm cúi sửa gì đó.

“Sao anh còn chưa ngủ?”

Tôi ngồi dậy, Chu Ngân nghiêng người, tôi mới phát hiện trên sàn bày mấy loại máy trò chơi điện tử, xung quanh rải đầy những linh kiện nhỏ.

Ở thời đại này, những thứ này đều là đồ cao cấp.

Hồi nhỏ tôi chết mê chết mệt với mấy cái này.

“Sao anh lại có cái này?”

Tôi hơi tò mò, đang định cầm thử, đã bị Chu Ngân đánh nhẹ vào tay.

"Còn chưa sửa xong, cô đừng nghịch linh tinh.”

“Anh sửa cái này à?”

"Ờ."

Tôi cảm thấy rất kỳ diệu, một người ở trong căn nhà lụp xụp với bốn vách tường nghèo nàn, hẳn là chưa từng được dùng mấy món đồ ấy, thế mà lại có thể sửa nó.

Tôi nhớ lại, Chu Ngân năm đó hình như chính là người đầu tiên thành công trong ngành công nghiệp điện tử này.

Cho nên, bây giờ, trước hình ảnh Chu Ngân cắm cúi sửa đồ này, tôi cảm thấy cuộc đời này quả thực rất huyền diệu.

Ngay cả khi cuộc sống chìm nghỉm trong bùn đen, chỉ cần kiên trì, có lẽ ta sẽ đợi được ánh mặt trời để rồi được toả sáng lấp lánh.

"Anh sửa cái này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Em nghe nói thành phố Thâm Quyến bên cạnh có rất nhiều cơ hội, sao anh không đến đó phát triển?”

Nghe tôi nói thế, anh cũng chẳng thèm chớp mắt, đáp lại: "Không thích.”

Tôi còn muốn khuyên anh vài câu. Nhưng Chu Ngân đã đưa tay lên trán tôi, ấn tôi nằm trở lại giường.

"Sao cô nói nhiều thế? Mau đi ngủ đi.”

Tôi bĩu môi, phụng phịu chỉ vào mấy nốt muối đốt trên tay, "Anh nhìn xem, em sắp bị muỗi ăn thịt luôn rồi. Ngủ thế nào được!”

"Cô phiền quá."

Chu Ngân nhíu mày, đứng dậy đến trước tủ lấy ra một cái quạt giấy, đưa cho tôi.

"Tự quạt đi."

Tôi trợn tròn mắt, "Anh cho em một ít dầu gió cũng được.”

"Nhà tôi không có dầu gió."

"…”

Tôi đưa quạt phe phẩy, càng quạt càng nóng hầm hập.

Tôi mỏi quá nên bỏ quạt đi, quay lưng về phía tường, lấy chăn đắp lên kín mít.

Thà nóng bất tỉnh ra đây vẫn còn hơn là bị muỗi đốt, ngứa chết được.

Thế nhưng, đang thiêm thiếp ngủ, chăn tôi bỗng nhiên bị giật ra.

Rồi từng làn gió mát bao lấy người tôi. Cảm giác có ai đó ngồi quạt cho mình vậy.

Khà khà… vô cùng thoải mái, như nằm điều hoà luôn.

Tôi cứ thế ngủ một mạch đến sáng.

Hôm sau, vừa tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là cảnh Chu Ngân đang đứng thay quần áo.

Không biết là anh vừa mới dậy hay là cả đêm không ngủ. Anh cởi chiếc áo tối qua, lộ ra cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn.

Tôi không thể không thở dài.

Vai rộng, chân dài, quyến rũ chết người. Phải, đây chính là chồng tương lai của tôi đấy.

Tôi đang ngơ ngẩn cảm thán thì đột nhiên Chu Ngân quay đầu lại. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Úi chết, sơ suất quá!

Thấy thế, tôi vội vàng nhắm mắt lại.

Chu Ngân cười lạnh, "Lại còn giả vờ làm gì nữa.”

Tôi nhắm mắt lại, phớt lờ lời anh nói.

Chu Ngân gập gọn quần áo, nói với tôi: "Cô cũng dậy đi thôi.”

Lúc này, tôi không giả vờ được nữa: "Đi đâu vậy?”

"Cô chỉ được ở nhà tôi một đêm thôi mà.”

Tôi choáng váng, "Nhưng hôm qua dì đã đồng ý rồi, còn bảo em muốn ở bao lâu cũng được.”

"Nhà này tôi thuê.”

Ý của câu này chính là, anh chưa cho phép thì tôi vẫn không được ở.

Sao anh lại keo kiệt bủn xỉn như vậy nhỉ?

Tôi còn cứ nghĩ rằng sau một đêm ở lại, quan hệ giữa hai chúng tôi sẽ tốt hơn, thân thiết hơn cơ đấy.

Tôi còn muốn thuyết phục anh vài câu nữa. Nhưng trong phòng lại vang lên một tiếng hét lớn.

Sắc mặt Chu Ngân tái mét. Anh lập tức chạy đến, ôm mẹ vào trong ngực, gấp gáp nói: “Mẹ tôi ngất xỉu rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play