EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH

Chương 1


3 tháng


01.
Tôi không hiểu vì sao chết đi rồi mà vẫn bị tống tiền như thế này.

Lúc này, tôi đang bị một thanh niên cao to dí vào tường, kabedon.

Trước mắt là khuôn mặt hung dữ, còn phía sau là bức tường tồi tàn bẩn thỉu.

Khoảnh cách giữa tôi và anh có lẽ còn chưa tới 5cm.

Lông mi dài và sống mũi thẳng.

Khuôn mặt đẹp trai đến chết đi sống lại này, sao lại quen thuộc quá?

Sau vài giây vận não, tôi mới sực nhớ ra. Đây không phải là Chu Ngân, người chồng đoản mệnh sắp cưới của tôi hay sao? Anh đoản mệnh đến nỗi sắp cưới được vợ rồi thì vợ anh lại lăn đùng ra chết.

“Đưa tôi 10 đồng, tôi thả cô về."

Giọng nói trầm thấp ấy đã kiểm chứng cho suy đoán trong lòng tôi.

Tôi ra sức nháy mắt với anh, buột miệng hô to: “CHỒNG!?”

Đối phương có phần sửng sốt, nhíu mày, gằn giọng: "Tôi không cần cô, tôi cần tiền.”

Ầy… Ý tôi không phải vậy…

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, là một ngôi nhà gỗ lụp xụp, khác xa hoàn toàn so với cuộc sống thời hiện đại của tôi.

Tôi đã xuyên không rồi sao?

Tôi nhìn chằm chằm người trước mặt. Tôi xuyên không, lại còn xuyên đến thời chồng tôi còn trẻ măng!

Ù wao, đây rốt cuộc là thể loại truyện hài gì vậy?

Kiếp trước tôi xu cà na, vất vả lắm mới tìm được một đại gia bên trong có tiền bên ngoài có tuổi để kết hôn. Còn chưa được hưởng tí vinh hoa phú quý nào đã chết bất đắc kỳ tử vào đúng ngày cưới.

Bây giờ xem ra ông trời đối xử với tôi cũng không tệ lắm. Đã cho tôi cơ hội được sống, lại còn giúp tôi gặp được một anh chàng vừa đẹp trai lại chắc chắn sẽ trở thành đại gia trong tương lai nữa.

Miếng thịt tươi ngon đã đẩy đến trước mặt, tôi ngại gì mà không vồ lấy cơ chứ!

Đè nén cảm xúc vui sướng đang dâng ngập trong lòng, tôi “à” một tiếng, đưa tay sờ soạng trong túi áo.

Thời đại nghèo khó này, trên người lấy đâu ra 10 đồng. Tôi móc tới móc lui cũng chỉ lôi ra được mấy đồng tiền xu.

Tôi lấy hết xu ra, đặt vào lòng bàn tay anh, “Em không có nhiều, anh cứ dùng tạm trước vậy.”

Lúc này, anh mới buông tôi ra. Ngửa tay đếm mấy đồng xu, mặt anh có vẻ hơi mất tự nhiên.

"Cho tôi phương thức liên lạc của cô. Sau này kiếm được tiền tôi sẽ trả.”

"Anh cứ cầm lấy mà dùng.” Tôi cười tủm tỉm, xua tay, "Đều là người một nhà cả mà, anh khách sáo làm gì!”

Tôi vừa dứt lời, ánh mắt Chu Ngân nhìn tôi càng thêm kỳ lạ.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu. Sau đó lại lạnh lùng trả tiền cho tôi.

"Không cần nữa."

Tôi: ?

Ô! Thế là thế nào?

Anh đang chê ít đấy à?

Tôi thấy anh chuẩn bị quay người rời đi, trong lòng có hơi giận.

"Em còn một vài món trang sức bằng vàng. Không ấy, em đưa anh, anh bán đi đổi lấy tiền nhé?”

Kết quả là, tôi vừa nói xong, Chu Ngân càng đi nhanh hơn.

Chắc anh tưởng tôi bị thần kinh nên không muốn dây vào.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi hơi buồn.

Rõ ràng là đang ra vẻ côn đồ, người ta cho tiền, cho vàng lại không thèm lấy mà cun cút rời đi.

Chồng à! Anh có thể chuyên nghiệp hơn tí được không?

Đến khi Chu Ngân rời đi rồi, tôi mới ý thức được một vấn đề rất nan giải.

Lần này, tôi trọng sinh nhưng lại không sống dưới thân phận của người khác. Tôi ở thời đại này chỉ có mỗi cái thân xác, không có thân phận, không có danh tính.

Thế nghĩa sao?

Thế nghĩa là tôi vô gia cư đấy!

Ô, thế tôi sống kiểu gì đây!?

02.
Đường phố những năm đầu thập niên 90 thì đào đâu ra cửa hàng tiện lợi mở 24h.

Trên người tôi chẳng có gì ngoài mấy đồng xu. Đi dạo một vòng, tôi tìm thấy một nhà tắm công cộng, quyết định sẽ nghỉ chân ở đây.

Hơi nước mờ mịt, sau khi tắm rửa, tôi tìm được một chỗ nằm thoải mái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thậm chí, lúc ngủ còn mơ về đêm tân hôn của tôi và người đàn ông lớn tuổi kia nữa.

Trong mơ, anh dịu dàng như trước kia vốn thế.

Anh hôn lên trán, lên chóp mũi của tôi, rồi sau đó…

Tôi lúc ấy hơi chu mỏ, muốn đón lấy nụ hôn của anh. Bỗng nhiên, có một giọng nói cắt ngang, "Đứng lên đi.”

Tôi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt trong veo y như mơ.

Tôi ngẩng lên, mơ màng giang tay ra, ôm lấy cần cổ anh, thuận thế hôn chụt một phát lên môi anh.

"Không, người ta đang ngủ mà."

Dứt lời, tôi bị người ta giằng ra, ném thẳng xuống sàn.

Mẹ kiếp!

Đau thế!

Cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt. Tôi đau đến mức há mồm trợn mắt.

Sắc mặt Chu Ngân lạnh lùng, "Chỗ này đến giờ đóng cửa rồi, cô mau về nhà đi.”

Nói xong thì xoay người rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Hình như, có vẻ như anh đang chạy trối chết. =))))

Tôi híp mắt lại, thấy được cả vành tai ửng đỏ của anh nữa.

Bấy giờ tôi mới tỉnh ngủ.

Tôi đã chết một lần rồi, lúc này đây, Chu Ngân kia không phải là ông chồng già của tôi, mà là một chàng trai 20 tuổi còn trẻ măng.

Tôi thở dài, chỉ có thể cảm thán, đường đời thì dài đằng đẵng, ấm no hạnh phúc thì lại chẳng thấy đâu.

Thay quần áo xong, tôi từ từ đi ra ngoài.

Có một người phụ nữ trung niên đứng ở quầy bán vé.

Tóc cô cuốn đầy những cuộn làm xoăn màu hồng, miệng ngậm một điếu thuốc đang cháy dở. Cô làm tôi nhớ đến bà chủ nhà ngày trước của tôi.

"Hai đồng.”

Tôi gật đầu đặt đồng xu lên mặt bàn, quay qua bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Chu Ngân.

Trái tim tôi như một mớ bòng bong.

Không biết Chu Ngân có quan hệ gì với chủ của nhà tắm này nhỉ?

Tôi chẳng thấy Chu Ngân đâu. Nhưng đột nhiên lại nghe cô bán vé quát to: “Mới tí tuổi đầu không học hành cho tử tế, còn dám lừa gạt bà cô này à!?”

"Sao ạ?”

Tôi giật mình, nhìn thấy cô ấy chỉ vào đồng xu tôi vừa trả, "Dùng tiền giả cũng không biết đường dùng cái nào tử tế! Bây giờ là năm nào mà dám đưa cho tôi cái đồng xu của năm 2000?”

Tôi cầm lên xem mà phát hoảng.

Tôi không ngờ rằng nhân dân tệ còn có ngày sản xuất.

“Không phải đâu ạ, cô nghe cháu giải thích.”

"Giải thích cái gì mà giải thích, rốt cuộc có trả tiền hay không? Không có tiền thì đến đồn cảnh sát thôi.”

Vừa nói dứt lời, cô đã lao đến túm lấy cổ áo tôi lôi ra ngoài.

Tôi mất thăng bằng suýt ngã. Nếu bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi hoàn toàn không có lý lẽ nào hợp tình hợp lý để mà giải thích.

Lúc này, Chu Ngân hình như vừa quét dọn phòng tắm xong. Thấy anh đi ngang qua, tôi lập tức cầu cứu, "Chu Ngân! Cứu em với!”

Cô chủ phản ứng trước, "Hai người quen nhau à?”

Tôi gật đầu lia lịa, còn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Chu Ngân.

Thế nhưng, một giây sau tôi lại nghe thấy anh lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không quen.”

Cái thằng ôn con này nữa! Chẳng có phong thái quý ông lịch lãm gì cả!

Tiếng bà chủ chửi rủa càng lúc càng lớn, tôi bám vào khung cửa sống chết không chịu bước ra ngoài.

Giằng co một hồi, Chu Ngân lôi từ trong túi ra hai đồng xu.

"Tôi trả tiền cho cô ấy.”

Nghe vậy, bàn tay cô chủ quán đang bấu chặt lấy cánh tay tôi đột nhiên nới lỏng ra.

Tôi bất cẩn chúi người ngã xuống đất.

Người phụ nữ trung niên đó thoáng biến sắc, song lại khôi phục khuôn mặt tươi cười niềm nở, “Trả tiền là được rồi, đi đi.”

Chu Ngân buồn bực đeo cặp lên vai, đi ra ngoài.

Bà cô kia ở phía sau nói vọng ra, "Nói trước nhé, cậu thay mẹ cậu đến đây làm việc. Lúc trước mẹ cậu bị bệnh xin nghỉ hai ngày. Hai hôm đó tôi không trừ lương của mẹ cậu nên hôm nay cậu có đến làm thay thì cũng không có tiền cho cậu đâu.”

Chu Ngân không quay đầu lại, không biết là không nghe thấy, hay là không muốn đôi co với bà cô kia.

Tôi sợ lần này lại bị lạc, đứng lên, phủi mông, vội vàng chạy theo anh.

"Chu Ngân!”

Tôi gọi anh.

Anh quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi.

"Đừng đi theo tôi.”

Tôi cong môi cười, "Em phải trả tiền nợ cho anh mà.”

Tôi nghĩ là anh sẽ từ chối.

Nhưng không ngờ anh lại dừng lại, giọng điệu châm biếm, “Tắm rửa mà cũng phải dùng tiền giả để trả. Thế nào? Bây giờ cô có tiền thật rồi à?”

"Không có, nhưng em có thể dùng cách khác trả cho anh.”

Chu Ngân chỉ vào chiếc vòng tay bằng vàng của tôi, "Ừ, được đấy. Trả bằng cái này cũng được.”

Chiếc vòng tay bằng vàng này là quà cưới mà Chu Ngân đã tặng tôi.

Người giàu thường không tiếc tiền như thế. Mỗi thứ tặng tôi đều không nặng vì chất thì cũng sặc mùi tiền.

Nghĩ đến chiếc vòng này, tôi hơi ngây người ra.

Nhưng dáng vẻ ấy hình như làm Chu Ngân hiểu lầm. Anh cười lạnh một tiếng rồi quay đầu đi tiếp.

Tôi cắn răng, dứt khoát tháo vòng tay ra, "Tặng anh đấy.”

Lần này lại đến lượt Chu Ngân ngây người.

Tôi chớp chớp mắt, cong môi cười, "Hôm nay, trong phòng tắm, anh hôn em, sau này phải chịu trách nhiệm với em. Cái vòng tay này, coi như là quà cưới em tặng anh trước nhé?”

Nhắc tới chuyện này, Chu Ngân trợn tròn mắt, "Rõ ràng là cô…”

"À… Là em chủ động trước. Cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Vậy coi như em trao lễ vật cho anh rồi, anh dẫn em về nhà đi.”

Chu Ngân: “...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play