Cô Đơn Cả Đời Liệu Còn Có Thể Yêu Đương?

Chương 4 : Bàn Chuyện


2 tháng


Cúp máy, cậu thuận tay xoá tấm ảnh kia, con trai nhà lành nói là làm mà.

Xoá xong Chu Yến Dư chạy vào trong phòng tắm cái vù, mặc bộ đồ ngủ nhung đen ra phòng khách ngồi. Cả người thơm tho sạch sẽ không còn gì bằng, vô cùng thoải mái.

Mang tâm trạng hân hoan gọi điện cho đạo diễn Lý, vừa mới reo hai hồi chuông đã có người bắt máy.

Chưa kịp nói gì ông đã mở lời, giọng điệu cỏ vẻ vui mừng : “Cậu Chu!”

“Vâng, là tôi.”

Chu Yến Dư có hơi áy náy bảo :“Tôi muốn xin lỗi đạo diễn Lý, vừa nãy đi ra ngoài tôi quên mang điện thoại.”

Ông cứ như vậy cười phá lên, thật không hợp với hình tượng đạo diễn nghiêm túc mà mọi người thấy chút nào. “Không sao không sao! Cậu đồng ý đóng Dung Hoà là tôi vui rồi.”

“Không dám, tôi còn chưa chắc sẽ được chọn không.”

Chu Yến Dư nói chuyện khách sáo, dù sao cũng không có quen biết gì với đối phương, có lẽ ông đã hơi nhiệt tình quá nên cậu mới cảm thấy bản thân không đủ lịch sự.

Rất nhanh ông điều chỉnh được tâm trạng của mình, ho ngại ngùng một tiếng mới tiếp tục.

“Quay lại chuyện chính.”

“Không biết, chúng ta có thể đổi lịch thử vai sang ngày mai được không?”

“?”

Nghe đến đây cậu liền cau mày, đổi thì cũng được nhưng thế thì gần quá rồi.

“Ngài có việc gì bận vào ngày hôm đó sao?”

“Chẳng qua là có chút việc riêng tư bất chợt phát sinh, nhưng ngoài ngày mai ra thì tôi cũng không rảnh ngày nào nữa.”

Ông không có nói dối, sáng nay ông được thông báo rằng thứ bảy ông phải tham gia cuộc tản bộ quy mô lớn của uỷ ban “Hội Người Trung Niên Và Già”. Không bắt buộc nhưng chính là gia đình ông cùng ông đi nha!

Sao ông nỡ để con trai và con dâu của mình thất vọng được?

Ông biết mình như vậy là không phải phép, thậm trí là có chút ích kỷ nhưng đã năm mới rồi, hiếm lắm con trai mới về nhà chơi một lần, sao ông nỡ từ chối đây.

Ngoại trừ Tết ra thì hầu như con ông không về nhà bao giờ, cũng có mấy năm bận quá chẳng về luôn, để ông một mình một người trong căn nhà rộng lớn quạnh quẽ.

Vậy nên ông luôn quý trọng những khoảng khắc hiếm hoi mà mình có thể ở với con trai và gia đình nhỏ của anh ấy, số thời gian ở bên không nhiều, ông sợ con trai sẽ không coi trọng mình nữa.

Thay đổi bất chợt như vậy làm cậu phản ứng không kịp, cũng chưa chuẩn bị gì cho buổi thử vai cả, huống hồ đây là lần đầu tiên cậu thử qua thiết lập này!

Miễn cưỡng muốn thương lượng lại, biết thế hôm nay cậu sẽ nhớ mang điện thoại đi, nhưng người ta đã nói đến vậy, còn từ chối nữa thì kì lắm.

Chu Yến Dư ngập ngừng, giọng điệu không chắc chắn lắm :

“E rằng ngày mai thì tôi sợ mình không đáp ứng được, không bằng ngày mốt đi?”

Đạo diễn Lý im lặng thoáng chốc để suy xét, hồi sau mới trả lời : “Vậy đi, cảm ơn cậu rất nhiều. Những chi tiết còn lại tôi sẽ thương lượng với quản lý của cậu sau.”

“Vâng.”

Vừa nói tạm biệt, ông liền dập máy. Chu Yến Dư mệt mỏi nằm phịch ra sô pha, để cái điện thoại qua bên cạnh, thầm nhủ mình phải cố gắng lên!

Mình yêu thích bộ truyện này mà chắc không có gì đâu, sẽ nhanh thôi.

Cậu uể oải đứng dậy, đi đến tủ sách lấy mấy tập của “Bức Hoạ Mùa Đông “, dự tính sẽ đọc lại hết từ đầu để hiểu hơn về Dung Hoà.

Bìa của 2 cuốn “Bức Hoạ Mùa Đông” rất đẹp, đến mức khiến nhiều độc giả rung rinh xúc động, từ nội dung đến bìa sách, nó đều mang theo mình một câu truyện đẹp đẽ mà ai biết đều sẽ bất giác nhớ lại.

Tập 1 chính là hình ảnh của ngày đông mù mịt, dưới tán cây phủ đầy tuyết trắng chính là hai chàng thiếu niên đứng đối diện nhau. Một người tươi đến nhắm mắt, người còn lại thì chăm chú không nỡ rời đi dù chỉ một giây, nhìn nhau cười hàm hồ.

Nụ cười ấy chứa đựng sắc xuân xanh, nhiệt huyết chưa bao giờ mai mòn của tuổi trẻ, là những ngày tươi sắc nhất của đời người. Mọi thứ dường như bị thời gian lãng quên trong phút chốc, bọn họ của năm tháng ngây ngô được lưu giữ mãi mãi dù trôi qua bao năm

Ngược lại với tập 1, tập 2 chính là nét đẹp trưởng thành đã rủ đi cái non nớt thuở ban đầu. Chỉ còn lại dáng vẻ bình tĩnh, sự bồng bột dưới đáy mắt đã sớm bị thay thế, trở nên tĩnh lặng và quyết đoán hơn nhiều.

Vòng tay Cảnh Thời Tô ôm siết lấy đối phương, mỉm cười ngọt ngào dưới những tán cây nở rộ mang sức sống mới của mùa xuân, là nơi thiếu niên đã từng đi ngang vô số lần trong 7 năm đằng đẵng.

Họ lẳng lặng nhìn nhay nhau, ánh mắt quấn quýt không rời, chất chứa bên trong là hạnh phúc vô bề khó nói của các cặp tình nhân lâu năm, những người đã cùng nhau thêu dệt nên câu truyện của trước đó, bây giờ và sẽ trong tương lai.

Lúc nó có thông báo xuất bản, khỏi nói cũng biết cậu đã háo hức đến mức nào. Còn tự mình lặn lội đến nơi nó tổ chức giới thiệu sách mới cơ mà, vậy nên trong hai cuốn này đều có chữ ký của tác giả.

Mua về cậu lôi ra ngắm mãi, cứ hở chút lại lấy ra ngó, khi ấy Chu Yến Dư mê kinh khủng.

Nhưng lần này cậu đọc chỉ tập trung vào Dung Hoà, nhiều khi còn phải ghi chép lại, sợ 1 ngày thôi không đủ, “Bức Hoạ Mùa Đông” lại có tận 2 tập mà mỗi tập thì dày khỏi bàn.

Thật thì, đây là một thách thức bảo dễ thì tuyệt đối không, nhưng khó thì vẫn trong khả năng kiểm soát được.
Cuối cùng lý trí vẫn thắng trái tim, cậu lại ngồi trên ghế thở dài, lôi một cái đèn silicon hình ngôi sao ra để vào lòng.

Trông nó khá ngố, tạo cảm giác nhí nhảnh không phù hợp với bộ đồ cậu đang mặc, nó nhìn cậu với khuôn mặt đậm chất “• ◡ •” khiến người khác vừa nhìn vào là cạn lời.

Vì trong phòng vẫn chưa bật đền, ánh sáng vàng của nó phản chiếu tạo cảm giác sô pha cậu dựa vào ấm cúng vô cùng, màu vàng toát ra nét thanh tao tuyệt đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà đắm chìm trong nó.

Co chân cuộn mình lại, Chu Yến Dư mở sách và lôi tập giấy note ra, chuẩn bị cho cuộc chiến có nguy cơ chẳng hoàn thành được, nhưng cậu sẽ cố gắng để không làm mình thất vọng.

Ngồi lay hoay hì hục một hồi, chẳng biết trôi qua bao lâu, cậu bị tiếng chuông thông báo làm cho hết hồn, giật mình nhìn qua mới biết có tin nhắn mới.

Là đến từ chị quản lý, chị ấy nhắn rằng phải đổi lịch từ thứ bảy sang ngày mốt.

Chị ấy chưa đồng ý với đạo diễn Lý nên mới đi tìm cậu muốn bàn chuyện, có vẻ chị chưa biết ông đã bàn trước với Chu Yến Dư rồi mới liên hệ với chị.

Yến Yến : 【 Không sao đâu ạ, cứ thuận theo ông ấy đi. 】

Quản Lý Diệp : 【 Em chắc chưa vậy? Thật sự chỉ cần 1 ngày để chuẩn bị? 】

Quản Lý Diệp : 【 Em đừng miễn cưỡng mình, em cứ nói để chị thương lượng lại. 】

Yến Yến : 【 Thật sự đó ạ, em thấy ổn mà. 】

Diệp Phương ở đầu bên kia thở dài, làm việc với cậu từ lúc cậu mới chân ướt chân ráo bước vào giới nghệ thuật, chị rõ hơn ai hết tính cách của tên nhóc này.

Chỉ giỏi chịu đựng thôi! Bảo có việc gì cứ phản ánh nhưng chưa bao giờ thấy chủ động cả, toàn chị ép hỏi mới khai thật.

Quản Lý Diệp : 【 Em cứ như vậy, toàn chịu đựng thôi! 】

Cậu cũng khổ quá mà.

Đành bất đắc dĩ nhắn lại, cậu không dám thừa nhận việc đạo diễn Lý có liên hệ trước, Chu Yến Dư có chút lo khi nghe xong chị quản lý sẽ không vui.

Bình thường chị Diệp hay dặn cậu là có chuyện cứ nói với chị, chị sẽ thay Chu Yến Dư sử lý, không cần miễn cưỡng mình mà đồng ý nhiều thứ cậu không thích, và lần này vô tình bị chị liệt vào hạng không thích rồi.

Yến Yến : 【 Chị Diệp à, cái đó từ lúc nào rồi! Giờ em có cái gì không chịu cũng nói chị mà, em thật sự thay đổi rồi! 】

Diệp Phương đành đồng ý thoả hiệp, còn không quên dặn dò :

Quản Lý Diệp : 【 Cứ vậy đi, nhưng nhất định đó! Không được diếm. 】

Yến Yến : 【 Vâng (˃ ⌑ ˂ഃ ) 】

Bên ngoài thì cười xoà, nhưng tâm trạng đã vẻ vui hơn trước.

Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, tuyệt vời và tuyệt vời! Tốt đến mức cậu không nghĩ ra từ ngữ nào để diễn tả, có lẽ đây sẽ là ngày vui nhất năm của Chu Yến Dư.

Mặc dù có chút trục trặc, nhưng nó không đáng kể so với số lần hôm nay Chu Yến Dư cười rộ lên thật lòng.

Chu Yến Dư đã cười rất nhiều, mặc kệ sự thật chỉ có một người tự cười tự vui.

Ngẩn ngơ hồi lâu Chu Yến Dư mới sực nhớ ra mình chưa ăn tối, hốt hoảng đứng dậy định đi tìm gì đó ăn, lại chú ý hiện tại đã hơn 11 giờ đêm, làm diễn viên rất chú trọng chuyện giữ dáng nên cậu đành ỉu xìu ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu “Bức Hoạ Mùa Đông” trong cơn cồn cào đói bụng.

————————
Tiểu Kịch Ngoài Lề :

Chu Yến Dư : Hôm nay, vui vui vui! <丶`∀´>

Phó Trình Kiều : Em vui thì tôi cũng vui.

Đạo diễn Lý : Tôi vui chung nữa!

Quản lý Diệp : Có mình tôi bất lực thôi à?

Mọi người trừ chị ta : Đúng!!


Tác giả có lời muốn thú nhận : Vốn tính đăng từ hôm trước rồi, nhưng cứ ngẫm ngẫm sửa sửa rồi lại bận bận nên không đăng được, có mấy khúc tui bị mất nhận thức á, viết sai nên xoá nguyên đoạn gần 200-300 chữ gì đó, may là dùng cho chương sau được, vì vậy chương 5 sẽ ra sớm thui (⋟﹏⋞)


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play