Cô Đơn Cả Đời Liệu Còn Có Thể Yêu Đương?

Chương 3 : Ảnh Chụp Và Tuyết


3 tháng


Giọng của cậu nghe cứ như đang phụng phịu, không hề có cảm giác uy hiếp gì cả, tức giận có như không.

Phó Trình Kiều trong phút chốc bất đồng thốt ra suy nghĩ của mình mà chưa suy xét đến hậu quả, kì thật anh cảm thấy mình nên được kiểm điểm lại.

Nhưng nhìn biểu hiện của cậu, anh cảm thấy có đôi chút buồn cười, ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, nghiêm túc nói xin lỗi và nhắc nhở :

“Lát nữa cậu nhớ liên lạc với ông ấy.”

Mặc dù có hơi giận anh hỏi thẳng như thế, nhưng cậu vẫn biết đúng sai nên chẳng muốn chấp nhặt với anh, bèn gật đầu đồng ý không nhắc lại chuyện vừa nãy nữa.

Sau đó hai người liền mỗi người một hướng, cậu đi tiếp về phía trước còn anh đi về hướng ngược lại, thuần thục kết thúc cuộc trò truyện ngắn hạn mà ngượng ngùng, một người giận một người buồn cười này.

Hôm nay cậu chụp được rất nhiều ảnh đẹp, cái này cái kia có hết. Từ ông cụ bên bờ hồ thoạt nhìn qua bóng lưng có chút cô đơn, lưng hơi gù xuống buồn bã đang nhìn về nơi xa xăm không rõ mai đây ra sao.

Nhưng tiến về phía trước rồi mới thấy, kì thật ông đang thả lòng, vươn đôi tay run rẩy đầy nét nhăn nheo vuốt ve chú mèo cam nằm trên đùi, ánh mắt khẽ nhìn vào ống kính, dáng vẻ lười biếng của người và mèo chẳng khác gì nhau.

Chụp xong cậu cũng phải bật cười, lon ton chạy lại cho ông cụ xem ảnh, còn được người ta tấm tắc khen là có tay nghề cực đỉnh.

Một ông cụ không có con cháu, hoặc chi ít con cháu năm nay đồng loạt không về, để cụ ngồi đây cô đơn như vậy.

Còn có tấm của một đứa nhỏ này đang chạy bổ nhào về phía người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, trông khá gầy gò nhưng ngũ quan lại phi thường đẹp mắt, làm cậu suýt nữa nhầm tưởng người ta cũng là minh tinh.

Trông anh ta có vẻ ngơ ngác, ù ù cạc cạc vô thức vươn tay ra đón lấy đứa trẻ đang bổ nhào đến, kì lạ hơn nữa, đằng sau đứa nhỏ đó cũng có một người.

Người này trông đô con hơn nhiều, vẻ ngoài mạnh mẽ trên miệng còn nhoẻn nụ cười tính kế, sắc đẹp không thua kém gì người trước mặt.

Nhưng nhìn anh ta cậu liền liên tưởng đến Phó Trình Kiều, hai người này có cùng một loại khí chất bình tĩnh khó có thể lờ đi.

Có điều anh ta không đẹp bằng Phó Trình Kiều, cậu gật gù thầm nghĩ mà không nhận ra ý nghĩ đó kì lạ đến mức nào.

Chụp một cái tách, lưu lại khoảng khắc có chút nực cười khó thấy này, vậy mà vô ý bị chính chủ phát hiện mới khổ.

Người đàn ông đô con kia liếc một ánh mắt lạnh lẽo qua, rõ ràng rất khó chịu vì có người chụp lén.

Cậu không mang ảnh mình chụp đi thương mại gì, thậm trí chụp xong cậu cũng chỉ để đó không đụng đến nữa. Nhưng cậu không biết chụp người khác như vậy không xin phép có vi phạm pháp luật không, sợ mình vừa làm ra chuyện sai trái khi chụp xong mới xin như vậy, giơ tay lên quơ quơ ý bảo đối phương bình tĩnh chút.

Vì cậu hầu hết là chụp phong cảnh, không thì chính là chụp giúp mấy cô bác trung niên vài tấm tập thể, đơn lẻ có hết nên lần đầu chụp người trẻ mà bị lườm thế này, có chút luống cuống không biết làm gì.

Thật ra nãy giờ cậu lang thang ở công viên này anh ta đã thấy rồi, nhưng nghĩ cậu chỉ là một nhiếp ảnh gia trẻ đang tìm ý tưởng nên không quan tâm mấy. Giờ bỗng dưng bị chụp trộm như vậy, cảm thấy khó chịu là điều hiển nhiên.

Chàng thanh niên thanh tú thấy người kia thì có chút bất ngờ, nhưng lại để ý ánh mắt đối phương không nhìn mình mà lườm qua phía bên cạnh một chút, lòng hiếu kì trỗi dậy liền đưa mắt theo chỗ anh ta đang nhìn, ngay lập tức nhận ra có một người đang cười khổ quơ tay quơ máy ảnh nhìn bọn họ.

Người đàn công cao lớn với chất giọng trầm nói : “Cậu đem bức ảnh đó xoá đi.”

Kì thật cậu khá tiếc vì ảnh đẹp thế này mà, bị chính chủ chỉ điểm đành thì chỉnh đành ngậm ngùi bật máy ảnh lên, tính xoá đi nhưng cậu bất ngờ khựng lại, nhìn tấm ảnh lại nhìn lên sắc mặt đen sì của người ta.

Hơi cố chấp mắp máy môi : “Anh có muốn tấm này không..? Đẹp lắm đấy.”

Anh ta liền cau mày, có hơi không kiên nhẫn gằn giọng : “Xoá đi.”

“Thật sự không muốn sao? Bố cục ánh sáng rất hài hoà, còn bắt trọn khoảng khắc…”

Nói đến giữa chùng cậu lại không nói nữa, chỉ nhìn nhìn anh trai thanh tú cùng đứa bé cả hai đều đang ngơ ngác.

“Anh hiểu mà.”

“…”

Nó quá hấp dẫn, vậy mà anh ta đã thật sự mềm lòng rồi.

“Ảnh đẹp lắm đó, khi nào về tôi sẽ chuyển ảnh ra gửi cho anh, sau đó cam đoan xoá liền!”

“Cậu chắc chứ?”

Cậu liền giơ tay ngang vai, có vẻ rất nghiêm túc : “Chắc chắn.”

Cứ như vậy mà cậu quét mã kết bạn với người ta, còn được yêu cầu đưa ảnh cho xem, Chu Yến Dư sảng khoái gật đầu đưa máy ảnh qua.

Không thể phủ nhận, tấm ảnh rất đẹp, bố cục ánh sáng hài hoà không quá gắt, lại vừa hay bắt trọn biểu cảm của tất cả nhân vật, làm nên một bức ảnh vừa lung linh lại đáng nhớ, trông hết sức khôi hài nhưng là loại một khi nhìn vào sẽ vô thức mỉm cười.

Khi này cậu thanh niên cũng hỏi thẳng ra miệng, không rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ mới trôi qua vỏn vẹn gần 1 phút mà lại diễn ra nhiều chuyện như vậy, đầu óc cậu ấy có chút không theo kịp

“Chuyện gì thế..?”

Trả lại máy ảnh cho cậu sau khi hài lòng với bức hình, anh ta liền quay qua vuốt ve khuôn mặt của cậu chàng, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ.

“Không có việc gì đâu, về nhà lại cho em xem.”

Vậy là cậu ấy tiếp tục ù ù cạc cạc gật đầu, cũng không cảm thấy có gì sai trái với hành động thân mật này.

Tự dưng Chu Yến Dư cảm thấy mình như một cái bóng đèn 500W chạy bằng cơm.

Lắc đầu cười cười, cậu liền xoay người tiếp tục buổi chiều thư thái của mình.

Lại chụp thêm nhiều ảnh nữa, ngẫu nhiên sẽ bắt gặp cặp đôi đó đang đi dạo xung quanh, nhưng khi ấy cậu lại quá tập trung chìm vào trong cảm xúc và khung cảnh mà không mấy chú ý mình vừa gặp người quen.

“Nhìn cậu ấy có chút giống Chu Yến Dư..?”

Hắn liền rũ mi xuống nhìn qua, hơi hờn dỗi cau mày : “Em để ý cậu ta?”

Bởi vì cậu ta thật sự là Chu Yến Dư mà!

Tâm Bạch lắc đầu, vội nói : “Không có! Em chỉ thấy giống thôi, một người bạn của em có quen biết Chu Yến Dư.”

Hắn nghe liền hiểu, người bạn kia không ai khác chính là Quý Bình Lâm, bạn thân của Tâm Bạch.

“Hừ, sao cũng được.”

Về tới ký túc xá, Chu Yến Dư như đã hứa với người đàn ông kia, chuyển ảnh qua máy tính liền gửi qua, còn kèm thêm một câu :

Yến Yến : 【 Như đã nói. 】

Yến Yến : 【 *Hình ảnh* 】

Yến Yến : 【 Đừng nhọc lòng.jpg 】

Xong xuôi, ngắm nghía mấy tấm ảnh mình chụp được hôm nay hồi lâu mới thôi, có cảm giác rất sảng khoái khi lâu lắm mới có một ngày vừa ý như vậy.

Hôm nay tuyết rơi khá muộn, đến khi cậu về đến nhà đã là 8 giờ tối, vừa ngẩn đầu lên đã thấy một mảng trắng xoá bên cửa sổ sát đất.

Ánh đèn đường mập mờ dưới trận tuyết dịu dàng buốt giá, khung ảnh đẹp đến vi diệu, làm cậu ngẩn người nhìn chằm chằm nó đến khi tay tê dại mới giật mình bừng tỉnh, nhận ra hình như mình vừa nhìn chằm chằm về phía cửa số quá lâu rồi.

Căn phòng không bật đèn khiến cho mảng trắng ấy như bừng sáng trong mắt, lạnh lẽo nhưng cũng có chút gì đó bình dị gần gũi.

Lại tiếp tục ngẩn người đến khi một tiếng chuông làm cắt đức mạch suy nghĩ đang dần trở nên tăm tối của cậu.

Vội vàng bắt máy, vì hơi hấp tấp nên giọng điệu vang lên có chút run rẩy khó nhận ra.

“Alo?”

“Chu Yến Dư, vừa rồi cậu có gọi lại cho đạo diễn Lý không vậy?”

Cậu suýt nữa quên mất chuyện này, nhỏ giọng nói xin lỗi một câu mới giải thích :

“Tôi mới về, chưa gọi.”

Cậu chưa gọi cho ông đương nhiên Phó Trình Kiều biết, nếu không anh gọi cho cậu làm gì?

Đạo diễn Lý vừa nãy mới bất an gọi cho anh lần nữa, hỏi tại sao ông ngồi hóng điện thoại mấy tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy gì cả, thậm trí còn gọi mấy lần nữa vẫn chẳng rõ tung tích.

Nếu như bình thường thì anh sẽ bảo ông thử gọi lại cho Chu Yến Dư, nhưng chẳng hiểu kiểu gì anh lại bảo để mình, vô thức quan tâm xem giờ này cậu đã về nhà chưa, từ lúc hai người đụng mặt nhau cũng phải 3 tiếng rồi.

Bình thường cậu cư sử rất chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không có chuyện bơ điện thoại hay cố ý không muốn liên lạc mà không nói. Nhớ lại vừa nãy cũng làm anh bất giác mỉm cười trong lòng, nhận ra có lẽ cậu để quên điện thoại ở nhà khi ra đường chụp ảnh rồi.

Bất giác, giọng nói vốn lạnh lùng không chút hơi ấm trở đã nên dịu đi mà chính anh cũng chẳng nhận ra.

“Ừm, vậy cậu mau chóng gọi đi nhé, đạo diễn đã hấp tấp đến mức nháo nhào gọi cho tôi rồi kìa.”

Nghe đến đó cậu cũng bất giác cười, không ngờ người đạo diễn nghiêm túc đó qua lời kể của anh lại biến thành một người trung niên có chút dễ thương bình thường rồi.

Tâm trạng đang trên đường rơi xuống vực sâu lại được một ánh trăng vô ý lọt vào, nhấc lên và kéo mạnh cậu ra, chiếu sáng nội tâm u tối ấy.

Cảm xúc của con người quả thật rất kì lạ, chúng biến hoá khôn lường, lúc vui vẻ thì không có gì có thể cản bước, buồn bã lại giống chỉ cần đả kích một chút nhỏ, mọi thứ có thể xụp đổ trong tích tắc.

Có vài chuyện trên đời xảy ra đều là ngẫu nhiên, không có chủ đích, không có mưu mô, chỉ đơn giản là duyên phận sắp đặt.

Giọng điệu có chút vui vẻ, chỉ vì một câu đơn giản mà có thể khiến cậu vui đến vậy, chỉ có thể trách bình thường rất ít người nguyện ý nói đùa với cậu, thành ra gặp cảnh này cậu rất vui.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Ừ, buổi tối vui vẻ.”

“Anh cũng vậy.”

———————

Tiểu kịch ngoài lề :

Phó Trình Kiều :*Nói một câu thậm trí còn chẳng có chút gì hài hước.*

Chu Yến Dư : Hahaha! Anh thật vui tính! o(≧▽≦)o

Phó Trình Kiều : (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

Phó Trình Kiều : Em vui là được.

Vị đạo diễn nào đó : Tui đáng yêu đó giờ, mấy người là ai đồn tui nghiêm khắc vậy hả!! (˃ ⌑ ˂ഃ )

Tác giả có lời muốn nói : Hoan nghênh! Dạo này hơi bận, nhưng tui xin hứa không có lần sau!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play