Cô Đơn Cả Đời Liệu Còn Có Thể Yêu Đương?

Chương 5 : Thử Vai


3 tuần


Ngày hôm sau thật sự chẳng có gì quá đặt biệt ngoài việc cậu tự nhốt mình lại trong phòng, hết nghiên cứu cái này rồi xem xét cái nọ.

Vì đọc đi đọc lại nhiều lần, đăm ra cậu đã hiểu kha khá Dung Hoà rồi.

Còn bởi vậy mà bị ảnh hưởng không ít, một ngày đó Chu Yến Dư cứ lầm lì, tâm trạng xìu xuống khó chịu.

Cậu tập trung quên cả thời gian, thậm trí bị đói đến mức không chịu được mới nhận ra mình chưa có gì bỏ bụng từ tối hôm qua đến giờ.

Chu Yến Dư khó xử nhìn tờ ghi chú đã bị viết chằng chịt toàn chữ không là chữ, rồi lại nhìn phòng bếp cách đó không xa với ánh mắt do dự, chẳng biết mình nên tiếp tục liều mình vì công việc hay bỏ ra chút thời gian đi tìm chút gì đó để ăn.

Cũng tại ngày mai là phải đi thử vai rồi, mà  Chu Yến Dư cảm thấy tiến độ không đạt chỉ tiêu cậu đặt ra cho lắm.

Hết cách đành rời trạng thái cùng ổ làm việc đã được chính mình ủ đến thoải mái, lăn vào phòng bếp tìm thức ăn để lắp đầy chiếc bụng đói này thật nhanh.

Lục tung căn bếp lên chỉ để tìm thấy một ít sữa còn dư hôm qua, thêm hai quả trứng đông lạnh nằm lăn lóc trong tủ lạnh chỉ còn lẻ tẻ rau củ và một gói mì chẳng biết đã tồn tại trong tủ khô từ khi nào.

Thật sự có thể ăn sao?

Chu Yến Dư cũng không biết.

Nhớ lại một chút, bản thân đã tự nhủ phải mua thêm nguyên liệu mang về nấu, rốt cuộc nguyên liệu chẳng biết có mua hay chưa, chỉ thấy vô tình gây thù chốt oán với con nhà người ta.

Đầu óc mấy hôm nay cũng chẳng buồn hoạt động nữa rồi!

Chu Yến Dư thở dài buồn bực, không dám ăn gói mì bị lãng quên kia, cậu miễn cưỡng chiên hai quả trứng còn lại, uống một ít sữa liền hoàn thành bữa sáng kèm bữa trưa cho hôm nay.

Lại lăn lốc chui về ổ chăn, mang cho mình 3 phần mệt mỏi 7 phần nghiêm túc muốn bù lại khoản thời gian đã phung phí.

Vùi đầu vào công việc, lần nào cũng vậy, lần nào cũng như liều mạng mà làm.

Có phải hay không, muốn thành công chỉ là lý do nhỏ, thật chất cậu là muốn lấn ép suy nghĩ của mình, muốn bỏ quên hết thảy đau thương, vì vậy mới dần hình thành thói quen xấu, làm việc là chẳng còn màng mọi chuyện xung quanh.

Lại một ngày khá bình yên không sóng không gió chỉ có cậu một thân một mình, tuyết vẫn dày đặc như mọi ngày, tuyết rơi khá sớm, thấp thoáng mới 3 giờ chiều đã che phủ cả một mảng trời.

Thời gian cứ như vậy qua đi, một ngày nữa lại đến trong gang tấc.

Khi tỉnh lại vì cơn đói cồn cào, ngước nhìn thời gian cậu nhận ra mới có 6 giờ, còn khá lâu mới đến lúc buổi thử vai bắt đầu vào 8 giờ sáng.

Chu Yến Dư vác cả thân thể vừa mệt vừa đói này vào nhà vệ sinh, bịt mặt và chuẩn bị sơ sơ xong liền nhắn trước một tin với chị quản lý.

Yến Yến : 【 Em ra ngoài ăn rồi, không cần mua đồ ăn sáng cho em đâu. 】

Hôm qua chưa ăn tối đã mệt tới mức vừa thả đầu xuống gối cậu liền ngủ say, lại ý thức được bản thân không có năng lượng là bởi vì không được cung cấp đủ lương thực để duy trì. Nhưng một khi thói quen được giữ trong khoản thời gian dài, thật sự quá khó để thay đổi.

Sau một loạt khổ cực trên, cuối cùng lại bị đói thành thế này, lâu lâu chỉ hận không thể lao ra ngoài tìm thứ gì đó bỏ bụng.

Ư ư ư, đói thật chứ Σ(T□T).

Chạy ra ngoài tiểu khu ký túc, Chu Yến Dư không thể nào không rùng mình vì thời tiết đầu năm thật sự khá lạnh.

Không ngờ lại sơ ý gặp phải Quý Bình Lâm cùng bạn trai cậu ấy đang đi vào!

Sắc mặt Quý Bình Lâm hơi tái, nhìn thấy cậu cũng đang nhìn mình thì cất tiếng chào hỏi.

“Yến Dư!”

Chu Yến Dư hơi mở to mắt nhìn chằm chằm vào cậu ấy, không phải vì sáng sớm bắt gặp, dù sao cũng là thời gian biểu của người ta không nên tự ý đánh giá, lịch trình của hai người dày chẳng kém gì nhau bởi vậy bình thường không hay gặp lắm.

Nhưng Quý Bình Lâm không biết sao? Cái vết đỏ đỏ khi nhìn vào là mặt đỏ tim đập đang chình ình ngay trên cổ đó!

Dù gì cũng tính là đồng nghiệp thân thiết, Chu Yến Dư mới ngại không dám nói thẳng, đành nhanh chóng khôi phục vẻ mặt hết sức bình tĩnh giống như biểu cảm vừa rồi chưa từng tồn lại, còn khiến Quý Bình Lâm tưởng mình nhìn nhầm.

Chu Yến Dư tỏ vẻ không có gì hỏi :

“Hình như… cậu bị con gì cắn kìa?”

Ngay lập tức khuôn mặt tái nhợt nhưng xuất chúng kia đỏ bừng, Quý Bình Lâm bất giác sờ sờ lên cổ với vẻ mặt xấu hổ.

“Ừm.. vết muỗi cắn thôi, không có gì đâu.”

Cậu ấy còn nhìn con muỗi kế bên mình cảnh cáo, Vũ Hoắc Lân liền cười lấy lòng, ôm Quý Bình Lâm từ đằng sau, ném cho Chu Yến Dư bát cơm chó và cái mặt lạnh.

“Muỗi cắn thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Nhìn hai người kìa, không nghĩ nhiều mới lạ!!

Trong khi cậu đang khó khăn duy trì biểu cảm, Vũ Hoắc Lân còn chẳng thèm khách khí cầm tay Quý Bình Lâm kéo đi, chỉ để lại cái tay giơ lên coi như chào hỏi.

Quý Bình Lâm bất lực quay ra sau vẫy vẫy với Chu Yến Du, cậu ấy hô to : “Tôi xin lỗi! Anh ấy không có ý gì đâu!”

Bất đắc dĩ vẫy tay chào, Chu Yến Dư liền thở dài quay đi tiếp tục mang chiếc bụng đói của mình tìm chỗ ăn.

Tình cảm của hai người họ tốt thật đó.

Ra ngoài tiểu khu và đi thêm một lúc nữa, cậu liền trông thấy một quán mì đã mở cửa, không chút do dự đi vào và gọi một bát mì cơ bản.

Không lâu sau chủ quán bưng một bát mì nóng hổi ra, bấy giờ nhìn tay ông chủ cậu mới biết thì ra sợ mì cũng là tự làm.

Nước dùng thơm nức mũi,  hơi ấm toả ra làm bức bối trong lòng cậu theo hơi lạnh của gió trời bay mất. Tô mì được trình bày vô cùng đẹp mắt, đầy đủ thịt thà hành  lá, chính là cái kiểu vừa nhìn vào đã muốn ăn.

Nhanh chóng đánh chén hết bát mì, cậu ăn mà ấm cả cái bụng, còn vô thức muốn cười vì được ăn ngon.

Hí hửng ăn ăn xong, Chu Yến Dư nhìn bát mì trống rỗng, cậu kiềm chế ham muốn gọi thêm bát nữa, vẫy tay tính tiền.

Một bát mì cực ngon! Lâu lắm rồi cậu mới được ăn thứ gì đó hợp khẩu vị đến thế, thân được tính là tín đồ của thức ăn, nhưng vì tính chất công việc nên lúc nào Chu Yến Dư cũng phải ép nó xuống, trơ mắt nhìn người ta ăn ngon lại nhìn mình chẳng có gì trong tay.

Lâu lâu người ta cũng tủi thân lắm há, mà không muốn nói ra thôi!

Chu Yến Dư đứng dậy trả tiền và rời đi, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra xung quanh mình có rất nhiều người cũng vào quán ăn này, hầu hết là người trung niên sống luẩn quẩn xung quanh, vì quán mở vào dịp Tết nên sẽ đông hơn mọi khi.

Cậu thầm cảm thấy may mắn không bất đồng chui ra ngoài này vào ngày thường, nếu không đã bị nhận ra rồi.

Rồi cứ vậy mà tản bộ đến khi chị quản lý gọi tới, bảo cậu quay trở lại ký túc sẽ có trợ lý chở cậu qua chỗ thử vai.

Chu Yến Dư ngoan ngoãn quay về, vừa đi tới trước toà mà cậu đang ở đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở đó, trợ lý thấy cậu bước tới cũng kéo cửa xuống, cười ngượng bảo Chu Yến Dư lên xe.

Trong suốt quá trình cũng không ai nói gì cả, một bầu không khí im lặng lúng túng được hình thành, khiến cho dù là trợ lý hay cậu cũng không dám giao tiếp với đối phương.

Xe từ từ lái đến cổng sau toà nhà chính của Tinh Tế, bước xuống đã thấy chị quản lý đã đứng ở đó đợi sẵn, quản lý liếc qua liền thấy cậu, nở một nụ cười chuyên nghiệp và dặn dò :

“Lát nữa em vào sẽ là người duy nhất vào thử vai, tốt hơn hết nên chuẩn bị tinh thần ngay bây giờ luôn nhé.”

“Vâng.”

Vì hơi căng thẳng nên mặt cậu căng cứng, vẻ thả lỏng thường ngày trở nên nghiêm nghị. Bình thường trưng bản mặt không biểu cảm, hiện nay cậu làm vậy khiến nó tăng thêm 10 phần khó gần.

Chị quản lý thấy mặt Chu Yến Dư cũng thầm thở dài, chả trách chẳng ai dám dến gần em ấy.

Bình thường ở ngoài ít cười thì thôi, nghiêm mặt lên một cái là đến chị cũng hơi sợ chứ nói gì ai khác?

Chu Yến Dư theo chân quản lý Diệp lên tầng, đi ngang qua ai nấy đều có hơi chút rụt rè chào cậu. Dù sao cậu cũng được tính là một trong những con át chủ bài của Tinh Tế, nên có khó gần đến mấy mọi người vẫn phải niềm nở với Chu Yến Dư.

Lên trên, mở cửa vào đã thấy đạo diễn Lý chờ sẵn, kế bên là phó đạo diễn Kim Phóng và còn có cả tác giả của “Bức Hoạ Mùa Đông” đang ở đó chờ sẵn.

Gật đầu chào hỏi và giới thiệu qua loa một chút đạo diễn liền đưa cho cậu một tập giấy chứa nội dung và lời thoại nhân vật.

“Cho cậu 15 phút xem qua, 15 phút sau tôi sẽ yêu cầu cậu dừng lại.”

Chu Yến Dư gật đầu, bầu không khí trong phòng nghiêm túc, đến cả kẻ bình thường cà rỡn như Đặng Phi cũng tập trung xem xét.

Bởi vì chính cô có cảm giác vai “Dung Hoà” sẽ thuộc về người đàn ông trước mắt, từ khí chất đến vóc dáng đều đạt tiêu chuẩn trong lòng cô đối với phản diện chính.

Đọc nội dung trong đó, Chu Yến Dư có hơi bất ngờ, chẳng trách ngoài kia còn rất nhiều người ưu tú nhưng vẫn không thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn và nữ tác giả tài ba, đến cả cậu cũng không chắc mình có làm được không.

Tập trung đọc đi đọc lại, có điều chỉ mới trôi qua 5 phút cậu đã bảo : ”Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Ông Lý vô cùng ngạc nhiên, nhưng không nói gì nữa, chỉ gật đầu và xin lại tập giấy.

“Được rồi bắt đầu đi.”

Tiếng nói ông vừa dứt, Chu Yến Dư đã nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi. Khi đôi mắt tuyệt đẹp ấy một lần nữa mở ra, đứng ở đó dường như chẳng phải là một “Chu Yến Dư” mọi người quen biết, ngược lại trong mắt cậu phất phảng vẻ u buồn và trầm lắng đặc trưng của Dung Hoà.

———em là giải phân cách———

Đổi lại người kia chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như muốn đóng băng đầy vẻ ghét bỏ, anh nhẹ nhàng mà như sét đánh ngang tai, từ đầu đến cuối cũng chỉ nói một câu :“Xin lỗi, tôi chỉ yêu Thẩm Phi.”

Dung Hoà chợt ngẩn người, mở to hai mắt giờ đã ngấn nước nhìn anh. Hắn cảm thấy mình dường như rất khó thở, hô hấp khó khăn mím môi lại, như muốn nói gì đó lại chẳng thể thốt lên lời.

Rốt cuộc Dung Hoà chỉ lặng người, đờ đẫn hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra là như vậy…

Là hắn ngu ngốc mãi đeo bám anh, vốn dĩ hắn nên nhận ra ngay từ đầu mình đã không có cơ hội.

Yêu anh là một điều xa vời, vào ngày ấy là anh vớt hắn ra khỏi nấm mồi của tuyệt vọng, cứu một người đang dần chết mòn trong thâm tâm.

Nên hắn mới tưởng đó là định mệnh của đời mình, quyết trí theo đuổi tới cùng. Nhưng thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, chỉ là một người vô tình đi ngang qua lúc hắn đang khổ sở nhất, trở thành ánh trăng sáng cao vót chẳng thể chạm tới.

Thế mà hắn lại mang theo nỗi lòng một người một biết, tham dự vào chuyện tình cảm vốn đang rất sâu đậm của hai người kia, làm ra vô số điều điên rồ không thể chấp nhận được với Thẩm Phi.

Cố chấp tranh đoạt với người anh thương, hắn nên hiểu ra cố gắng của mình chẳng là gì sớm hơn chứ? Hà cớ sao càng yêu đậm, hắn càng đau nhưng vẫn cứ nguyện lòng.

Anh yêu cậu đến vậy, Dung Hoà chợt cảm thấy mình nên dừng lại thôi.

Sở dĩ trước giờ hắn chưa từng có cơ hội tranh đoạt với ai cả.

Không danh không phận, tranh đoạt với người được định mệnh sắp đặt sẽ cùng anh đi tiếp làm gì?

Dung Hoà bật cười, nụ cười trông có hơi doạ người cay đắng, nhưng hiện rõ trên mặt chính là cái vẻ đã chấp nhận được sự thật rằng.

Trong cuộc tình này, hắn chẳng là ai cả.

Yêu một người chính là mong họ được hạnh phúc.

Nếu họ không hạnh phúc, thì còn xứng đâu để thốt lên 3 chữ “em yêu anh” nữa?

“…”

“Cảm ơn cậu, giờ thì tôi hiểu rồi, cũng thật lòng xin lỗi.”

Cảm ơn cậu đã cho tôi biết thế nào là yêu một người.

Cũng thật lòng xin lỗi vì tôi đã yêu cậu nhiều đến mức đó.

Dung Hoà cúi người xuống thật sâu, rồi quay người đi. Bước chân dứt khoát di chuyển, chẳng rõ có phải do anh tưởng tượng hay không, nhưng anh cảm thấy bóng lưng người kia trông thật cô đơn. Hắn đi xa dần, đến khi không thể nhìn thấy bóng lưng gầy gò của người thanh niên trẻ, Cảnh Thời Tô mới quay người trở về với mái ấp mà anh biết chắc vợ mình đang chờ.

———————————-
Khúc này là một khúc rất hay, nói về việc Dung Hoà đang cố gắng thuyết phục công chính là Cảnh Thời Tô hãy thử yêu mình đi, khi ấy cậu ta đã đạt ngưỡng thất bại đến tuyệt vọng, không màn ngoại hình hay hình tượng nữa mà gào lên, bật khóc ngay trước mặt người trong lòng.

Mặc dù chỉ được miêu tả bằng câu chữ, vẫn có thể dễ dàng cảm thấy được sự thê lương trong lời nói cậu ta, nỗi bất lực bị đè nén sâu đến tận xương tuỷ, khiến cho những độc giả lúc đầu hơi ghét Dung Hoà cũng phải mủi lòng, có chút thương người con trai vì tình mà bắt phải lên trời hái sao cũng nguyện ý.

Tiếc rằng mọi sự không thành, Cảnh Thời Tô vẫn cứ lạnh lùng, một lòng chung thuỷ với thụ chính mà từ chối cậu ta, Chu Yến Du còn nhớ rõ lời khi ấy anh ta nói ra, đến cả cậu cũng chấn động, cảm thán rằng anh đúng là một lòng vì người, hơi thương xót Dung Hoà đã dốc lòng thế nào vẫn bị tuyệt tình.

Chu Yến Dư đã diễn tả thành công cảm xúc khi ấy của Dung Hoà, làm 3 người đối diện cũng choáng váng và có cảm giác mình là người mà Dung Hoà đang bày tỏ.

Cảm xúc vỡ oà khó bình tĩnh, Chu Yến Dư chỉ đành giữ vững vẻ mặt lạnh trong lo lắng, tay cứ lau đi nước mắt đang lăn dài bên má, nhưng khổ làm sao khi làm cách gì cũng không ngăn được hai hàng lệ tiếp tục tuông rơi.

Cả phòng im tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc khi đạo diễn Lý đập bàn một cái làm cậu giật mình, chỉ vào mặt Chu Yến Dư mà nói :

“Tôi muốn cậu vào diễn Dung Hoà ngay lập tức!”

Phó đạo diễn cũng gật gù, tán đồng với quyết định của ông, thậm chí còn bồi thêm một câu : “Được lắm, rất hợp nhân vật.”

Còn nữ tác giả Đặng Phi vỗ tay, ánh mắt toả sáng cho Chu Yến Dư một dấu like, cô cảm ơn cậu đã đến thử vai phản diện trong “Bức Hoạ Mùa Đông”. Bây giờ mời cậu đi ra một chốc để bọn họ bàn bạc lại, lát nữa sẽ thông báo cho cậu biết có qua hay không.

Chu Yến Dư chỉ đành gật đầu, đi ra ngoài gặp quản lý Diệp.

———————-


Tiểu Kịch Ngoài Lề :

Chu Yến Dư : Ăn ăn măm măm!!

Quản Lý Diệp : Hôm nay lại tự dưng ra ngoài ăn?


Tác giả có lời muốn nói : vốn dĩ có dự định đăng từ mấy hôm trước, nhưng rốt cuộc vẫn là quá bận!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play