Cô Đơn Cả Đời Liệu Còn Có Thể Yêu Đương?

Chương 2 : Thuốc


3 tháng


Hôm sau khi tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình đang nằm ngoài sô pha mới nhớ ra hôm qua bản thân đã đi ngủ trong tình trạng gì. Cậu cười khổ, bất lực quá rồi, các triệu chứng tâm thần ngày càng nặng.

Mặc dù đã được bác sĩ khuyên bảo là nên thay đổi môi trường sống, tìm một người nguyện ý đồng hành để bầu bạn, cùng cậu vượt qua khó khăn và căn bệnh đáng ghét này. Nhưng việc tìm người thương đâu có dễ? Nhất là cho một diễn viên sáng tối ngày đêm luôn bận như cậu, nên rốt cuộc chưa có gì được thay đổi cả.

Đứng dậy đánh răng rửa mặt, vì vẫn khép rèm và chưa bật đèn nên phòng được phủ một lớp âm u lạnh lẽo, nhưng cậu không muốn quan tâm. Thà giả mù không thấy còn hơn thấy rõ mình chẳng có ai bên cạnh.

Bước tới trước bếp, Chu Yến Dư tự làm cho mình một cái bánh mì kẹp đủ no cho bữa sáng. Rót thêm một ly sữa nữa thì cậu bưng ra cái ổ nhỏ trên sô pha của mình, liếc mắt thấy lọ thuốc nằm lăn lốc dưới sàn thì nhặt lên để trên bàn như không có gì.

Vớ lấy cái chăn bên cạnh đắp lên, lúc này cậu mới chợt nhận ra hôm qua về còn chưa thay đồ, thế lại đứng lên đi về phía phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ nhung màu đen mặc vào.

Mặc dù phòng có máy sưởi nhưng cậu vẫn thấy lạnh, đắp chăn lên và bắt đầu bữa sáng ở một nơi mà nắng ban mai khó có thể len lỏi chui vào.

Vừa ăn vừa ôm điện thoại tiếp tục đọc một bộ truyện Đam Mỹ mà cậu đang theo dõi, mặc dù nó không nổi tiếng lắm nhưng lại có một loại sức hút khác. Thành ra hiện tại cậu mê nó lên lên xuống xuống không muốn dứt ra.

Đọc tiểu thuyết là một cách chữa lành tâm lý bất ổn của mình, khi đó cậu sẽ không nghĩ tới việc so sánh mình với người khác nữa, như vậy phải chăng là quá hợp lý?

Vừa gặm bánh vừa lướt.

——————

Tiểu Băng, em đang làm gì vậy.”

Người đàn ông cường tráng tức giận đến biến sắc, người bình thường luôn giữ cho mình một gương mặt lạnh lùng ổn trọng nay lại vị chọc tức đến mặt đỏ lờm vì giận dữ, ẩn sau bên trọng là chút gì đó ngơ ngác và tự hỏi.

Lâm Uyển Băng bật khóc, hét lên ngay vào hắn, đến cả tay cũng chỉ thẳng mặt.

“Anh có thôi đi hay không?! Buông em trai tôi ra!”

Hắn bất giác thả lỏng bàn tay, ngay lập tức Lâm Hoài Kiệt liền gào lên một tiếng đau đơn, ngã gục xuống đất run rẩy vì vết thương đang dần trở nên nghiêm trọng của mình.

“Hoài Kiệt!”

Cậu ta vừa nãy đã bị người của hắn đánh cho nội thương, lại còn bị thả xuống đất khiến nội tạng muốn toác hết cả ra, dường như nếu không phải tình thế đang quá căng thẳng, buộc y phải giữ tỉnh táo thì có lẽ y đã sớm ngất lịm.

“Hừ..”

Cố Dật Vân từ từ bước tới trước mặt Lâm Uyển Băng, ánh mắt như hoá thành thực thể đâm xuyên qua cơ thể cậu, khiến trái tim đau nhói, dù vậy cậu vẫn quyết không lùi bước.

“Rốt cuộc anh nghĩ anh là ai mà quản tôi? Tôi đi đâu làm gì là quyền của tôi chứ!”

Ánh mắt hắn càng tối sầm, Cố Dật Vân nở nụ cười tự giễu, hỏi lại: “Vậy, những gì em nói với tôi hôm qua đều là giả?”

Lâm Uyển Băng sững người lại, trái tim vốn đau lại càng thêm đau, nhưng cậu không thể nào thoả hiệp.

Cậu tuôn ra những lời dối lòng, khiến ngực như có trăm mũi dao cứa vào, vừa hối hận lại chẳng thể thay đổi được gì : “Đúng, anh thật sự nghĩ tôi có ý với anh? Cố Tổng hôm nay bỗng nhiên lại ngây thơ đến bất ngờ nhỉ?”

Hắn triệt để im lặng, ánh mắt như người ch*t nhìn cậu, hai người cứ nhìn chằm chằm như vậy đến khi hắn nhắm mắt, nhẹ miệng nói.

“Được, là do tôi ngu ngốc khi yêu phải cậu.”

Dứt lời hắn liền dứt khoát bỏ đi không hề quay đầu lại, nhìn bóng lưng hắn dần dần nhỏ lại rồi hút mất mà cậu cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa.

Nhưng biết phải làm sao đây?

Một người là con nhà hào môn giá trị tài sản đứng đầu đất nước, hàng vạn người mơ ước về hắn. Ngoại hình ưa nhìn xinh đẹp, tài giỏi lại mưu trí, chính là người thừa kế tương lai của gia tộc. Còn cậu, chỉ là một công tử của nhà già mới nổi, lại là con riêng đáng xấu hổ của hào môn, thật lòng không thể sánh bằng.

Ngày đêm ăn chơi, lăng nhăng hết trai đến gái lại vô tình phải lòng người kia chỉ vì một ánh mắt, cứ như vậy mối duyên đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn không thể tác hợp bắt đầu, để rồi kết thúc thành ra như vậy.

Cậu cũng nhắm mắt, run lẩy bẩy không dám nhìn về hướng hắn rời đi nữa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng nỗi dày vò tâm thần mà không có chỗ tiết ra này.

Tay bị nắm đến trắng bệch, khoé mắt cũng ửng đỏ diễm lệ, khiến người khác dễ dàng có những suy nghĩ xấu với cậu.

Chính là dạng người thuộc về mọi người, đáng xấu hổ đến vậy là cùng, như cậu lại mơ tưởng đến một người không thể chạm tới, thành ra tự tổn thương mình như vậy.

Đúng là ngư tầm ngư mã tầm mã mà.

… ( còn nữa nhưng tua qua nha )

——————————

Lau đi khoé mắt ướt nhoè, rốt cuộc chẳng biết chữa lành ở đâu ra chỉ biết là hại nhau quật lên quật xuống làm cho tim cậu cũng bay lên xuống cùng.

Hít hít mũi, cảm thấy bản thân bị lừa hết sức nặng, còn không có tag Ending, giờ đọc đến đây cậu cũng không rõ là có thể Happy Ending nổi không đây.

Cầm chăn trên cắn thật mạnh.

“Ư..!!!”

Khó chịu quá đi thôi!!!

Quăng điện thoại qua một bên, cậu dứt khoát đứng dậy chạy thẳng về phòng mình thay đồ cái rập, đội mũ đen đeo khẩu trang cầm trang bị.

Bình thường không có gì cậu cũng sẽ không chạy ra ngoài chụp ảnh thế này, nhưng sau khi đọc bộ đó thì có vẻ không chụp thì tâm can còn lâu mới yên ổn như bình thường được.

Cũng không phải là xấu gì, thậm trí bác sĩ của cậu còn khuyến cáo làm vậy để đầu óc khuây khoả hơn kìa, cũng có đam mê nên mới lựa chọn nó làm liều thuốc an thần thứ 3.

Dù sao Đam Mỹ đọc hoài cũng đau tim lắm, cần có thời gian hồi phục nên cậu sẽ đi chụp ảnh. Cảnh quan thì khỏi phải nói rồi, mỗi lúc một vẻ, không có khi nào hoàn toàn giống nhau cả, đều có những điểm xinh đẹp riêng dù ít nhiều cậu cũng vô cùng trân trọng.

Chu Yến Dư trực tiếp bước ra ngoài mà quên mất cái điện thoại vẫn còn đang nằm sõng soài ở đó chờ được đón đi nhưng không thành.

Điện thoại : Ta và ngươi từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!

Đáng tiếc cậu lại không thể nhớ ra bản thân để quên điện thoại, cuối cùng lát nữa cậu cũng hối hận một chập rất dài.

Mở cửa bước ra ngoài mới biết bản thân đã rú trong nhà cả một ngày rồi, thời gian là thứ công bằng nhất trên đời, nó sẽ không đợi cậu ổn định lại đã bất giác trôi qua.

Cậu lẩm bẩm trong miệng, như là không nói ra hơi :“Gần tối rồi..”

Chu Yến Dư rũ mi, lẳng lặng rời đi mà không một ai biết cũng chẳng ai quan tâm.

Rời khỏi khu ký túc một đoạn xa, cậu hoà mình vào dòng người tấp nập đang dạo phố, vào khoảng thời gian này trong năm rất nhất nhiều người ra ngoài dạo chơi, vì thế nên cũng chẳng ai đủ rảnh để để ý một người đang giơ cao máy ảnh.

Ngẩn mặt nhìn bầu trời cam sáng như có hàng ngàn trái quýt đang bay trên trời, bất giác cười vì sự ví von hết sức kỳ lạ của mình, cậu ngắm chuẩn xác mặt trăng khuyết màu vàng cam đang lơ lửng, dù im lặng nhưng xinh đẹp sừng sững ở đó để người đời nhìn ngắm.

Một bức ảnh diễm lệ nữa đã được lưu giữ lại, nó đẹp đến bất ngờ, khiến người khác không nhịn được mà chìm đắm vào thiên nhiên, cho họ cảm thấy tâm trạng hiện tại của người chụp nó.

Vừa thu máy ảnh xuống, đã có một người hô tên mình ngay kế bên.

“Chu Yến Dư?”

Vừa quay qua đã chạm mắt với một người đàn ông ngũ quan anh tuấn được che kín, gương mặt lạnh lùng trong mắt có chút bất ngờ vì gặp người không ngờ mình sẽ thấy ngoài đường.

Chẳng phải đó chính là Phó Trình Kiều? Anh làm gì ở ngoài đây vậy?

Hai người đối diện nhau một hồi trong dòng người ồn ào, cười nói đủ thử âm thanh hỗn tạp.

Nhưng cậu chỉ gật đầu một cái, rồi quay đi ngay sau đó ý chỉ không muốn bị làm phiền.

Anh thấy vậy cũng hơi cau mày, ngày thường lúc nào cũng thấy cậu trông ôn nhu, ai cũng đối sử dịu dàng cơ mà sao tự dưng hôm nay lại lạnh lùng đến lạ.

Anh không biết, cậu đây là đang muốn điều hoà cảm xúc, không muốn bản thân bị mắc kẹt trong mơ hỗn độn mà đầu sản sinh. Một năm bị vậy cũng không nhiều, nhưng một lần trở lại bình thường lại tốn rất nhiều thời gian và công sức của cậu.

Liên tưởng đến thái độ có chút quái lạ hôm qua, anh liền hiểu rằng người này đang buồn.

Phó Trình Kiều chẳng phải dạng tốt lành gì, cũng chẳng muốn nhiều chuyện lấn vào tâm trạng của cậu. Ngoặc nỗi vừa nãy đạo diễn muốn gặp cậu nói chuyện trước, nhưng gọi mãi không thấy cậu bắt máy.

Mang theo tâm trạng công việc kèm thêm một chút tò mò riêng mà anh không nhận ra, lại gần cậu muốn hỏi một chút.

“Này.”

Chu Yến Dư lại quay đầu nhìn sang, nhưng lại ngỡ ngàng vì anh bỗng dưng lại gần mà không hề có sự báo trước nào.

“Vì sao hồi nãy đạo diễn Lý gọi mà cậu không bắt máy?”

Cậu hơi sững sờ, mới ngơ ngác hỏi lại : “Ông ấy có gọi sao?”

Rồi mới sờ sờ vào túi quần, thấy trống rỗng mới hốt hoảng nghĩ thầm : “Thôi xong, để quên điện thoại rồi.”

“Ừ.”

Hai người lại tiếp tục bốn mắt nhìn nhau, tính cảm ơn rồi không quan tâm nữa mà rời đi, anh đột nhiên hỏi.

“Cậu.. mới khóc à?”

Nhìn kĩ lại, đúng thật khoé mắt Chu Yến Dư hơi đỏ, mắt còn hơn sưng lên nên anh mạnh dạn đoán vậy.

Chu Yến Dư giật mình hốt hoảng, gương mặt cậu biểu hiện rõ đến vậy? Dù gì cũng là đàn ông trưởng thành, cậu không muốn để người khác biết mình có vừa khóc chút nào, còn vì lý do chẳng đâu ra đâu.

Thật sự quá mất mặt mà..

Mặt mũi hơi đỏ lên, cậu đanh lại cau mày, do quá xấu hổ mà giọng nói có chút hung hăng, rời mắt đi nghiêm giọng.

“Kệ tôi.”

Vậy là chuẩn rồi.


———————————

Tiểu kịch ngoài lề :

Phó Trình Kiều : Mới khóc à?

Chu Yến Dư : …

Chu Yến Dư : Người gì đâu mà không biết phép tắc gì cả! (`皿´#)

Tác giả có lời muốn nói : Ô ô ô, thật là hạnh phúc quá đi :333 hoan nghêng hoan nghêng chào mừng nha!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play