Cô Đơn Cả Đời Liệu Còn Có Thể Yêu Đương?

Chương 1 : Năm Mới


2 tháng


Một buổi tối tuyết rơi đầy trời, báo hiệu cho việc mùa rét đã đến, lằng lặng xuất hiện trong không khí mà không một ai có thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

Cậu ngẩn ngơ bước đi trên đường tấp nập, ai nấy đều có kẻ ôm ấp, yêu thương cùng nhau đón năm mới sắp đến. Không khí hân hoan đến bất ngờ, dường như có thể thấy rõ ranh giới giữa họ và cậu, một người cô đơn tĩnh lặng, đi vòng quanh không mục đích.

Chỉ là, cậu không muốn đón thêm một năm trong căn phòng rét lạnh ấy, một mình một người từ ngày này qua ngày nọ chẳng có gì khác biệt mấy.


Đã đi ra đường rồi, nhẽ ra cậu nên cảm thấy vui mới đúng, cớ sao lại càng cảm thấy bản thân hình như có chút tủi thân.

Nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, tiếp tục cất bước đi trên phố, đầu thì cứ ló ngó xung quanh, cố gắng ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp trước mặt.

Thật ra cậu còn có sở thích chụp ảnh nữa, vốn định mang máy ảnh ra đây chụp lại vài tấm, mang về coi như là đem sự ồn ào đó về, thêm thắp một chút gì đó cho căn phòng cô quạnh của cậu.

Rốt cuộc, chỉ thấy người đi nhưng máy thì bị bỏ lại ở ký túc.

Đi được một lúc, cảm thấy xung quanh mình không có quá nhiều người như trước, cậu mới dám dừng lại. Chắc không ai rảnh đến mức nhìn kĩ một người đi đường đâu nhỉ?

Cậu kéo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp thanh tú, một gương mặt vô cùng mỹ lệ. Mỹ nhân xứng đáng được mọi người nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, ấy vậy mà hiện tại nét mates người đó lại đang toát lên vẻ cô đơn đáng ra không nên tồn tại. Giống như những gì xung quanh đều không liên quan dù chỉ một chút đến cậu.

Cậu ngẩn đầu lên hít một hơi thật sâu, nhìn kĩ bầu trời phía trước lần cuối cùng rồi mới định kéo khẩu trang lên, tiếp tục mang lên cho mình chiếc mặt nạ thần bí.

Ngay lúc quay đi, bỗng nhiên tai nghe một tiếng “vút” nhỏ, một chùm ánh sáng thắp sáng cả bầu trời đột nhiên xuất hiện, nó bay lên trong chốc lát lại nổ tung, tạo thành thật nhiều tia lửa kết hợp giống như bông cúc thắp sáng trong màn đêm, cảnh tượng đẹp đến mức khiến người khác chấn động.

Tiếng hoang hô vang lên, từ người này đến người nọ như phản ứng domino, ai nấy cũng hô lên những câu chúc mừng năm mới, hy vọng dù xa lạ hay quen, đều sẽ có một năm mới bình an đầy may mắn.

Điều này khiến cậu bất giác mỉm cười, chiếc khẩu trang vẫn chưa được đeo lên, làm lộ ra gương mặt tươi cười không nhịn được của cậu thanh niên. Nhưng sâu bên trong đôi mắt ấy lại là dáng vẻ bất lực, đuộm buồn khiến người ta không thể thấu rõ tốt cuộc trong cái đầu ấy có điều gì đang diễn ra.

Kéo khẩu trang lên, cậu dứt khoát xoay người bước đi trở về ký túc xá của mình mà không hề hay biết, nụ cười đây bất lực vừa rồi của mình vừa hay đã bị một người chụp lại.

Quay về khu ký túc xá, kì thật khu ký túc trong công ty này không hề tồi tàn, mà còn trông sang trọng và tĩnh lặng hơn bên ngoài nhất nhiều.

Đây là ký túc của công ty giải trí Tinh Phi, một trong những công ty đứng đầu về ngành giải trí trong nước thậm trí có vài nhân tố đã lan ra tận nước ngoài. Là một diễn viên trong đó, tự động cậu sẽ có một căn phòng không khác gì khu chung cư cao cấp này.

Thậm trí họ còn bao luôn cả mảnh đất xung quanh, có vô số cửa hàng vây quanh, thật không khác gì chung cư cao cấp bên ngoài, giá cả cho thuê cũng phải lên tới con số 8 một tháng. Vậy mà chỉ cần là người trong công ty, tự khắc họ sẽ được vào ở một trong những căn phòng này.

Vì trong đây toàn là minh tinh với người của công ty, an ninh cao nên cậu chẳng còn gì phải sợ khi đi xung quanh tiểu khu.

Ngay lúc cậu cà thẻ lên cánh cửa, định đi về rồi đánh chén một giác thì bên cạnh đột ngột vang lên tiếng động. Quay qua thì thấy Quý Bình Lâm đang mở cửa đi ra, đằng sau cậu ấy còn có một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang.

Quý Bình Lâm hình như không ngờ sẽ đụng mặt cậu ở đây, lập tức hô lên bất ngờ : “Yến Dư?!”

Cậu cũng chỉ bất ngờ đôi chút, trở lại lanh lợi bình thường giống như dáng vẻ tịch mịch ấy chưa từng tồn tại.

“Đi chơi với người yêu sao?”


Còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt sâu xa, tỏ vẻ “tôi hiểu hết mà đừng hòng giấu” khiến Quý Bình Lâm đỏ hết cả mặt, vội vàng xoa xoa tay xong nắm tay nam nhân đằng sau kéo đi, trước khi đi còn nói : “Tạm biệt nhé! Năm mới vui vẻ!”

Chu Yến Dư hô với theo, trêu đùa :“Năm mới chúc cậu không bị bạo cúc nhé!”

“Thôi đi!” Kèm theo đó là một trận cười khúc khích, thấy người đã đi xa, cậu thở dài lắc đầu, khoé môi không nhịn được mà cười.

Giờ đây khi ai nấy đều cùng nhau đón giao thừa, không phải cùng với gia đình thì là bạn bè, người yêu hoặc thậm trí là đồng nghiệp. Vậy mà cậu chẳng có ai.

Cố gắp đè ép nỗi tủi thân lại, bước vào căn phòng không thể quen thuộc hơn, nhưng đã sớm trở nên lạnh lẽo, thật không thích chút nào.
 
Chu Yến Dư cố gắng khiên cho bản thân vui lên, thầm nhủ : “Bây giờ là năm mới, không thể để tâm trạng ảnh hưởng đến không khí xung quanh được!”

Tự lừa mình dối người là vậy, nhưng cũng chẳng cải thiện được là bao nhiêu, giống như chỉ đang tự nhủ một cách vô vọng, không trông mong việc bản thân rốt cuộc có thể tốt hơn hay không.

Khỉ thật, vào ngày Tết, người thì tụ tập lại cùng nhau đón giao thừa, nhận những bao lì xì đỏ chói, nhận những lời chúc phúc thật lòng hy vọng một năm mới an yên.

Thế mà cậu chẳng được hưởng những điều trên.

Cũng không hẳn, có người đã chúc cậu rồi. Có lẽ như thế là quá đủ.

Càng nghĩ càng buồn, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà để yên cho nước mắt rơi như vậy.

Chu Yến Dư đứng trước cửa nhà cứ như bức tượng, im lặng nức nở giải phóng nỗi uất ức trong lòng, cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ sợ mình sẽ thật sự làm vết ố cho năm mới này, như vậy thật không may mắn.

Chu Yến Dư nhắm mắt thầm nhủ, nếu bản thân giống mấy năm trước, chỉ cần ở trong phòng và đợi đến tối rồi ngủ có lẽ sẽ không khóc thành thế này.

Từ giờ trở đi cậu sẽ không ra ngoài vào năm mới nữa.

Không phải là không muốn, mà là do sợ chính bản thân sẽ giống bây giờ thôi.


Trong lúc cậu đang quyệt nước mắt, thật sự quá ấm ức rồi muốn khóc ra to thì đột nhiên chuông điện thoạt reo lên làm Chu Yến Dư hết cả hồn, tay chân luống cuống cả lên.

Cậu vội lấy điện thoại ra và bắt máy, không dám chậm trễ thời gian của đầu bên kia. Đến cả mắt còn chưa khô, giọng còn mang đầy âm mũi dáy lên một chút khổ sở đặt trưng của việc mới khóc, cậu vẫn run rẩy hỏi :

“Ai vậy?”

Cố gắng điều tiết lại một chút nên giọng nghe khá mềm yếu, không còn nét hoạt bát như ban ngày.

Anh hơi nhướng mày, nhưng không quan tâm lắm mà vài ngay vấn đề chính.

“Phó Trịnh Kiều.”

Đang đứng đó suy ngẫm vài giây mới ngớ người, Phó Trịnh Kiều? Cậu có nghe nhầm không vậy, Là vị ảnh đế vạn nhân mê đó sao? Từ kĩ năng diễn xuất đến ngoại hình đều xuất sắc, thậm trí anh còn được mệnh danh là “ảnh đế của ảnh đế” nữa.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

“Tôi biết hiện tại đang giao thừa, nếu làm phiền cậu thì để tôi nói nhanh qua một lượt.”

Chu Yến Dư “ừm” một tiếng tỏ vẻ bản thân đang nghe anh nói, nhưng chính cậu cũng chẳng biết rốt cuộc cậu và anh có gì để nói?

Cậu và anh chẳng có quen biết gì, duy chỉ có đã từng hợp tác diễn qua vài tác phẩm đình đám nên mới có số liên hệ của nhau.

“Vừa nãy cậu ra ngoài bị chụp trộm, vừa hay đạo diễn của “Bức Hoạ Mùa Đông” thấy tấm ảnh đó. Ông cảm thấy cậu hợp với nhân vật phản diện trong truyện nên ngỏ ý muốn nhờ tôi chuyển lời giúp.”

Chu Yến Dư sớm được biết đến là “ông hoàng của ngành phản diện”, từ trà xanh đến ông trùm cậu đều đã diễn qua, đạt được nhiều giải thường khiến người ta chỉ muốn loá mắt. Nhưng cũng vì thế mà ít người dám tiếp cận cậu, chủ ý luôn là vì cậu diễn nhiều vai phản diện quá nên trông có chút khó gần.

Phản diện trong “Bức Hoạ Mùa Đông” lại là một con người mang đậm vẻ đẹp cô đơn lại lạnh lùng, nói thẳng ra chính là cái loại mà cậu chưa từng thử bao giờ. Đột nhiên chỉ vì một bức ảnh trên mạng mà vị đạo diễn này lại muốn cậu về diễn cho ông, thật sự cậu thấy ông chỉ là suy nghĩ nhất thời, rất nhanh sẽ muốn chuyển người nên chỉ đành đáp lại.

“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này sau, cảm ơn ảnh đế Trịnh đã nói cho tôi biết. Nhưng làm ơn hãy nhắc nhở đạo diễn Lý một chút, tôi chưa từng diễn qua loại người như vậy, ông ấy hãy cân nhắc trước rồi hẵng bàn về chuyện có diễn hay không.”

“Được.”

Ngay sau đó cúp máy, cậu lại ngồi sụp xuống trước cửa, đưa tay lên che mặt cười khổ.

Ai ngờ ngay lúc đang trên bờ vực sụp đổ lại có công việc tìm tới cửa cơ chứ?

Ngồi đó hít mũi một lúc, cậu mới có dũng khí đúng dậy đối mặt với căn phòng tĩnh lặng đến bất ngờ của mình. Mặc dù đã sắm rất nhiều đồ vật trăng trí xung quanh nhà, từ đáng yêu đến trưởng thành đều có, thậm trí cậu còn hay bày gấu bông trên sô pha của phòng khách.

Nhưng nó không thể ngăn cản cảm giác chán nản của cậu, sống một đời mà cha mẹ về nhà chưa được 2-3 lần, có phụ huynh như không. Chăm sóc cậu đều là bảo mẫu làm, từ bé đến lới đều là một tay người nuôi dưỡng.

Giờ để tiến hành công việc cậu liền phải chuyển ra ký túc xá công ty, càng làm con người này từ cô đơn trở nên cô đơn hơn, muốn làm gì đó thay đổi nhưng rốt cuộc cái gan vẫn chưa lớn đến mức có thể từ bỏ cuộc sống hiện tại, bắt đầu một con đường mới phiêu bạt như những gì cậu đã từng mơ.

Cổ vũ chính bản thân một lần nữa, Chu Yến Dư mới đứng dậy đi về phía sô pha. Lật một con gấu bông lên tạo khoảng trống làm chỗ ngồi, nghĩ một chút cậu liền ôm con kia luôn vào lòng.

Bật điện thoại lên nhìn tin nhắn tới của Phó Trình Kiều, là số điện thoại của đạo diễn Lý cùng cách liên lạc. Anh vừa nhắn thêm một câu.

Phó Trình Kiều : 【 Tôi đã hỏi lại rồi, ông ấy chắc chắn mới nhờ tôi đi hỏi giúp, nếu đã quyết định rồi thì phiền cậu gọi cho đạo diễn Lý xác nhận, tuần sau sẽ đi thử vai. 】

Nhắn lại một câu “Được” liền nhập số của đạo diễn vào, tính sau khi hỏi qua quản lý thì sẽ đồng ý luôn.

Đây là một trong những vai hiếm hoi mà không thông qua quản lý mới đến chỗ cậu, chủ yếu tác phẩm “Bức Hoạ Mùa Đông” vô cùng nổi tiếng, được mệnh danh là tượng đài của ngành tiểu thuyết Đam mỹ. Số lượng fan khỏi phải nói cũng biết vô cùng nhiều, nếu được diễn dù chỉ một vai nhỏ trong đây đều sẽ phần nào đó được coi trọng hơn.

Thậm trí đạo diễn cũng là một vị vô cùng nổi với nhiều năm kinh nghiệm, vô số tác phẩm đình đám đều do ông chỉ đạo, nếu không đồng ý một vai quan trọng như vậy đúng là ngu si nên tất nhiên nếu chắc như vậy thì cậu sẽ đồng ý luôn.

Một phần là vì đây cũng là tác phẩm yêu thích của cậu, được nhìn CP của mình real trực tiếp ai chẳng muốn? Việc cuối cùng Chu Yếu Dư cần làm chính là báo cho quản lý, còn lại sẽ là do quản lý của cậu sử lý.

Nhắn nhanh một tin cho cô, cậu liền lười biếng mà nằm xuống, chẳng muốn động đậy nữa.

Tua về 20 phút trước, khi đạo diễn của “Bức Hoạ Mùa Đông” đang ở chung với gia đình, vì không muốn xem chương trình năm mới mà theo ông là tẻ nhạt, ông liền lôi điện thoại ra tìm thứ gì chơi.

Đang lướt thì tự dưng thấy một cái hotsearch làm ông phải lập tức ngồi thẳng lưng. Đó là bài đăng của một cư dân mạng bình thường chẳng có gì mới lạ, nhưng điều khiến cho mọi người chú ý ở đây lại mà nhân vật chính của bức ảnh cô vô tình chụp được.

【 Hú hú mọi người ơi!! Đi chơi năm mới với người yêu mà tui vô tình chụp được @Chu Yến Dư đang ở một mình nè!! Tui thấy ảnh cũng quá buồn rồi, ai nâng niu anh ý trong lòng bàn tay đi! Dù là phản diện nhưng cũng xứng đáng được trân trọng mà! [ Hình ảnh ] 】

Trong bức ảnh là một người con trai đang quay qua đằng sau cười. Người con trai ấy vô cùng xinh đẹp, dù có nguỵ trang qua một lớp nhưng chỉ cần nhìn qua đã nhận ra đó là Chu Yếu Dư. Bức ảnh toát lên vẻ cô độc đến đáng sợ, có thể thấm thoát nhìn ra chút gì đó buồn bã và bất lực từ ánh mắt của cậu. Xung quanh ồn ào tấp nập, nhưng cách một màn ảnh cũng có thể thấy được ngăn cách giữa cậu và mọi người, dường như cậu chẳng có dính líu gì đến hai từ “vui vẻ”.

Trời tuyết phủ trắng cả một mảnh đường, cũng chẳng thể dung hoà thứ cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt trong tim cậu, buồn bã, tủi thân, cô đơn và lạnh lẽo.

Ông nhìn chằm chằm vào bức ảnh này, ánh mắt sắng bưng bừng, kích động đến mức làm cho cháu gái ông sợ không dám lại gần.

Càng nhìn ông càng cảm thấy cậu là người tốt nhất cho vai phản diện - Dung Hoà trong “Bức Hoạ Mùa Đông” sắp tới của mình. Cũng chỉ cần một phản diện chính nữa thôi là có thể khỏi máy rồi, nhưng vai này phải nói là đặc biệt khó để tái hiện, vừa khỏi thể hiện sự cô độc toát ra từ ánh mắt, từ ngữ và lời nói lại phải kiêng cường mạnh mẽ, pha thêm chút gì đó không yên phận và dịu dàng.

Hiện tại cậu đã đáp ứng được ngoại hình mà ông đã đặt ra tiêu chuẩn cho nhân vật, vẻ dịu dàng không chịu khuất phục mà cậu vô tình để lộ ra khi đang tự trấn an mình trong nụ cười khổ, cộng thêm ánh mắt ấy càng khiến cho ông ưng ý cậu hơn.

Phải có ánh mắt đó, cũng chính là thứ khó nhất để đạt được. Hầu hết những ai từng thử vai đều không đáp ứng được nó, vì họ chưa đủ cô đơn để hiểu những chật vật của nhân vật này thành ra diễn không đạt, tạo cảm giác giả trân mà ngượng nghịu cho người xem.

Ông đã từng nghe qua danh của cậu, cũng đã từng xem qua phim cậu diễn. Phải nói rằng ông rất ưng phong cách diễn của cậu, mỗi vai đều có thể phác hoạ hoàn chỉnh, làm cho người xem có cảm giác nhân vật trong tác phẩm ấy thật sự đang “sống” vậy.

Còn đặc biệt lúc nào cũng chỉ nhận vai phản diện, làm cho người ta cũng vô ý gắn mác “ác độc” lên người cậu, có lúc khiến người ta tức nổ phổi, antifan cũng nhiều nhưng hầu hết đều phục vì có thể cho họ cảm thấy nhân vật đó tệ hại đến mức nào.

Hợp đến mức nếu không phải cậu ông liền không muốn cho ai vai này nữa.

Ngoặc nỗi ông không có số liên lạc của cậu, đành lướt trong danh bạ xem coi ông có quen ai từng hợp tác với cậu không, nhờ chuyển lời giúp.

Rất nhanh ông liền nhớ đến Phó Trình Kiều gần đây có quay xong một bộ phim, mà anh là nhân vật chính, cậu lại là phản diện luôn luôn đối đầu với anh.

Đợt này anh cũng có mặt trong tác phẩm “Bức Hoạ Mùa Đông” này, có điều không phải là nhân vật công 9, anh là công 8, nhân vậy này vô cùng phù hợp với ngoại hình và tính cách của anh, sẽ cùng thụ 8 là Dung Hoà phá đám hai nhân vật chính.

Ông ngay lập tức đứng dậy ra ngoài cửa gọi cho anh, phải một lát sau Phó Trình Kiều mới bắt máy.

“Đạo diễn Lý?”

Ông nhanh chóng tường thuật lại những gì mình muốn nhờ vả, vì nói sao đi chăng nữa hai người cũng coi như quen biết, ông quen cha của Phó Trình Kiều, biết rõ thế nào anh cũng phải nể mặt cha mình nên ông mới dám sai bảo vị ảnh đế thoạt nhìn qua hay đối sử tốt với nhân viên này, nhưng thật chất lại là một con người lạnh lùng khó gần, về căn bản không phải người tốt.

Nhưng phải nói anh đối nhân sử thế rất công bằng, sẽ không tuỳ tiện đánh giá người khác, cũng sẽ không tuỳ tiện làm hại ai. Đối sử với nhân viên thì gần gũi và chưa từng có vụ ngông mặt lên, hầu như ai từng làm việc với anh đều nói anh là một người dễ tính vậy.

Thế là có cảnh tượng hồi nãy, anh gọi lúc cậu đang khóc, như vậy hai người vô cùng tự nhiên mà trở thành đồng nghiệp một lần nữa.

“..Được, cứ vậy đi tôi sẽ chuyển lời giúp.”

“Khà khà khà, cảm ơn nhá!”

Ông nhanh chóng cúp máy, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy vui sướng vì lần đầu tiên nguyên một dàn diễn viên đều phù hợp với nhân vật, không chỉ thế còn có kĩ năng diễn xuất tốt ngoại hình cũng tốt nhất. Nếu không có biến cố gì, có lẽ đây sẽ là bộ phim tốt nhất ông từng chỉ đạo.

—————————————

Đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có một cuộc gọi đến làm cậu thót tim. Trong lòng có chút mong chờ nghĩ rằng, có lẽ cha mẹ cũng nhớ ra bản thân còn một đứa con trai rồi chăng?

Thế là cậu hăng hái ngồi dậy, chỉ để bản thân thất vọng một lần lại một lần nữa. Nhiều năm qua như vậy, họ một lần cũng chưa từng gọi về, nhưng cậu vẫn cứ mù quáng tin rằng. Có lẽ, ở một nơi nào đó trên trái đất họ cũng đang dõi theo từng bước đi từng khoảng khắc trong sự nghiệp của cậu, chỉ cần nghĩ như vậy đã phiến cậu vui hơn nhiều, ít ra sẽ không cảm thấy bản thân quá vô dụng

Bình ổn lại cảm xúc, Chu Yến Dư liền bắt máy. Một giọng nữ hơi trầm, hiện đang mang theo vẻ vô cùng bất ngờ với hào hứng vang lên.

“Tiểu Chu, em nói là em được đạo diễn Lý mời diễn Dung Hoà?”

Khẽ cười, đến cả chính chủ cũng không mừng đến vậy mà chị ấy cứ cư nhiên muốn hét lên, lâu lâu cậu cũng không hiểu nổi chị nữa.

“Vâng.”

“Ôi trời! Cái sự may mắn gì đây!! Chị cũng vừa liên hệ với đạo diễn Lý rồi, theo kế hoạch tuần sau em cũng không có gì làm nên sẽ đi thử vai vào thứ 7 luôn nhé.”

“Vâng ạ.”

“Trời ơiii!! Hiện tại em cảm thấy thế nào vậy? Được góp phần trong tác phẩm yêu thích của chị em mình, quá đã luôn đó!


“Hơi căng thẳng ạ, nếu em làm không tốt vai trò thì chỉ còn nước đập đầu vào tường thôi..”

 Chị phản ứng như vậy cũng không phải quá khoai trương, vì hầu hết ai có đu các thể loại tiểu thuyết ít nhiều gì đều đã từng nghe qua danh của “Bức Hoạ Mùa Đông”. Thân là fan ruột, tất nhiên chị sẽ rất vui mừng khi bản thân cũng có thể thấy quá trình quay diễn rồi.

Chu Yến Dư cũng là fan ruột, nhưng giờ cậu không có tâm trạng để vui mừng, cứ vậy mà thẫn thờ ngồi nghe chị luyên thiên về sự hạnh phúc của mình.


Rốt cuộc chị cũng nhận ra cậu có chút lạ lạ, phải gọi mấy lần cậu mới kéo được tâm trí đang ở trên mây quay trở về, vội vàng đáp “Không sao” và chào tạm biệt với chị. Chúc chị một năm mới bình an, hẹn nhau thứ 7 tuần sau đi thử vai.

Trong khoảng thời gian đó về căn bản không có lịch trình gì hết, chị cố tình để trống cho cậu chơi tết, nhưng rốt cuộc có chơi hay không chỉ có một mình cậu biết.

Cúp máy, hồn của cậu lại bị câu đi mất, chẳng rõ bản thân đang nghĩ gì cứ ngồi đực ra đó, ánh mắt không có tiêu cự mà ngắm nhìn đôi tay mình.

Thật nực cười, cứ đến khoảng năm mới là cậu lại thế, dù có ép bản thân không được tiêu cực bao nhiêu lần cũng chẳng thể cản nổi bi thương đã khắc sâu trong thâm tâm, chỉ có thể chịu đựng nó như một người tâm thần, chúng khiến cậu phát điên.

Lấy tay bịt mắt lại, có câu “mắt không thấy tai không nghe tâm không phiền” dù biết rõ sẽ chẳng giúp được bao nhiêu nhưng cậu vẫn muốn thử, cậu thà tin vào những điều gần như không thể hơn để bản thân càng ngày càng chìm sâu trong vực thẳm nỗi sợ.

Cậu sợ cô đơn.

Cô đơn là thứ mà cậu đã trải qua cả đời, cũng là thứ cậu dùng cả đời để né tránh.

Càng cúi thấp người, Chu Yến Dư càng cảm thấy tâm can hoảng hốt hơn, mồ hôi lạnh cũng vì thế mà tuông ra như thác. Khoé mắt cũng đỏ lên, gương mặt trống rỗng mà hoảng loạn cố gắng trấn tĩnh, cả thân thể cậu dường như run lên kịch liệt.


Cậu thanh niên cuộn tròn bản thân lại, không còn ôm mặt nữa mà là muốn cố gắng đẩy hết thảy âm thanh trong đầu ra, vừa tự đập vào đầu mình vài phát, lại muốn bịt tai lại, nhắm kịt mắt nức nở.


Trong tất cả mọi người trên đời, cậu lại phải chịu khổ cực như vậy đây, lâu lâu cậu thật sự muốn ch*t oách đi cho rồi, vậy sẽ không cảm thấy đau nữa.


Qua một hồi nữa, rốt cuộc âm thanh cũng qua đi, cậu trắng bệch thở hổn hển trên sô pha. Vậy mà cậu vẫn ráng ngồi dậy, vớ lấy lọ thuốc đặt trên mặt bàn.

Đổ ra 2 viên trực tiếp nuốt xuống, giống như không sợ bị nghẹn vậy.

Rốt cuộc cậu cũng vô lực nằm xuống, lặng lẽ mà đau đớn chìm vào trong giấc ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play