"Lão Tam, bổn vương có một vấn đề muốn hỏi ngươi?"
Nàng thuận theo thanh âm phát ra, ngẩng đầu nhìn lại, liếc nhìn nam tử trẻ tuổi đang nói chuyện ngồi ở phía trước.
Hắn mặc trên người cẩm bào đen tuyền, thắt lưng đeo một khối ngọc bội, trên mặt là nụ cười tùy tiện lười biếng, ngược lại tăng thêm phần tiêu sái phóng túng.
Nàng hơi cau mày.
Nàng nhớ rõ nam nhân này là hoàng thúc của Cố Triển Hành, tên là Cố Cẩm Châu.
Hắn là thân vương đương kim duy nhất, lại là hoàn khố đệ tử* tiếng tăm lẫy lừng ở thành Trường An.
*Hoàn khố đệ tử: Phá gia chi tử; công tử thế gia ăn chơi trác táng.
Chỉ dựa vào nhan sắc đó của hắn, còn không biết đã hại bao nhiêu nữ nhân nơi khuê phòng.
"Bổn vương nhớ kỹ lão Tam thú thê chính là đích nữ thừa tướng Tưởng tam cô nương, hiện giờ Tưởng tam cô nương ở nơi này, không biết dưới khăn hỉ chính là vị cô nương nào?"
Tưởng Hi tuy không biết Cố Cẩm Châu đánh cái chủ ý gì, nhưng một khắc này nàng nhịn không được vì hắn vỗ tay tán thưởng.
"Chẳng lẽ vị dưới khăn hỉ này mới là người trong lòng Tam điện hạ ái mộ?"
"Hiện tại ngươi nói lời này, ta càng ngày càng tò mò người dưới khăn hỉ đến tột cùng là vị nào, thế nhưng có thể khiến Tam điện hạ không đoái hoài đến Tưởng tam cô nương?"
"Ở thành Trường An còn có người so với Tưởng tam cô nương còn xinh đẹp hơn?"
"Trùng hợp Tưởng tứ cô nương, thứ muội của Tưởng tam cô nương không phải cũng là một trong số đó sao?"
"Lời này cũng không đúng, Tưởng tứ cô nương sao có thể sánh với Tưởng tam cô nương, hai người bọn họ chính là bất đồng.”
“Tưởng tam cô nương từ nhỏ lớn lên ở biên quan, thân thủ khó người địch được, còn Tưởng tứ cô nương từ nhỏ ở thành Trường An, tinh thông cầm kỳ thi họa, đặt hai người bọn họ ở cùng một chỗ không phải là tru sát nhân tâm?"
Mọi người nghị luận, từng chữ rơi vào trong tai của Tưởng Hi. Ánh mắt nàng lướt qua từng vị tân khách, cuối cùng nhìn về phía Cố Triển Hành đang đứng trước mặt.
Trên môi nở nụ cười, nàng liếc nhìn Tưởng Âm bên cạnh Cố Triển Hành.
"Kỳ thật ta cũng thực tò mò người dưới khăn hỉ rốt cuộc là vị nào, không bằng chư vị cùng ta nhìn xem đến cùng là như thế nào?"
Tưởng Hi hất văng bàn tay đang đưa ra của Cố Triển Hành, trực tiếp kéo ra khăn hỉ đang đội trên đầu Tưởng Âm.
Dưới khăn hỉ, Tưởng Âm một thân hỷ phục, trên khuôn mặt trang dung cũng so với nàng tinh tế hơn nhiều, vừa thấy đã biết là được trang điểm tỉ mỉ.
Tưởng Hi trong lòng cười lạnh.
Vì hôn lễ hôm nay, Chu thị liền đã chuẩn bị từ rất lâu, tất cả đều đưa cho Tưởng Âm những thứ tốt nhất, từ mũ phượng đến hỉ phục đều được Chu thị tỉ mỉ lựa chọn.
"Thế nào lại là Tưởng tứ cô nương, chưa từng nghe nói Tưởng tứ cô nương tâm duyệt Tam điện hạ."
"Chẳng lẽ Tam điện hạ trong lòng ái mộ lại là Tưởng tứ cô nương?"
"Tam điện hạ chính là được hưởng tề nhân chi phúc*? Này cũng thực khiến kẻ khác hâm mộ."
*Tề nhân chi phúc: Cuộc sống sung túc phú quý, nhiều thê thiếp.
Tưởng Âm mặc hỷ phục đứng đó, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng lộ ra vẻ ủy khuất, "Tỷ tỷ, hôm nay thân thể ngươi không khỏe mới để ta cùng Tam điện hạ bái đường thành thân, ngươi đã quên?" Tưởng Âm thanh âm dịu dàng nói.
"Ta rõ ràng đều cùng tỷ tỷ nói qua là không hợp quy củ, nhưng tỷ tỷ cố tình lại muốn ta làm như thế, hiện giờ vì sao muốn khó xử ta." Tưởng Âm nói vài câu liền đem trách nhiệm đều đổ đến trên người nàng.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, Tưởng Hi không khỏi vỗ tay khen ngợi Tưởng Âm.
"Thuyết giáo thật tốt? Tốt đến mức ta nhịn không được vì ngươi vỗ tay trầm trồ khen ngợi." Tưởng Hi hơi kéo dài âm cuối, trên mặt lộ ra vẻ hưng trí dạt dào.
"Nguyên lai là như thế."
"Trước đây di nương kêu ta cùng Tứ muội gả cho Tam điện hạ, ta vốn dĩ vì Tứ muội, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hiện giờ xem ra Tứ muội thế nhưng cùng Tam điện hạ lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, kiêm điệp tình thâm*."
*Kiêm điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.
"Chưa từng nghe nói Tưởng tứ cô nương tâm duyệt Tam điện hạ, này rốt cuộc là thế nào?"
"Nhìn qua cũng không giống như Tưởng tứ cô nương bị Tam điện hạ cường nhân sở nan*, rõ ràng chịu ủy khuất chính là Tưởng tam cô nương."
*Cường nhân sở nan: ép buộc, cưỡng bách chuyện khó xử.
"Tuy nói Tam điện hạ là đương kim thiên tử, nhưng nghe nói Lệ tần chỉ là một tì nữ rửa chân, thế nhưng không biết xấu hổ tới lấy hai nữ nhi của phủ Thừa tướng, tọa hưởng tề nhân chi phúc?"
Nghe mọi người bàn luận, Tưởng Hi âm thầm nhếch khóe môi, liếc nhìn tân khách đang đàm tiếu về Cố Triển Hành, "Mọi người nói đều là sự thật, cho nên ta đương nhiên muốn ra tới."
"Tưởng Hi, ý của ngươi là?"
Cố Triển Hành thẹn quá hóa giận, ánh mắt vốn ôn nhu nhìn Tưởng Âm trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Tưởng Hi nhìn vào ánh mắt của hắn, gằn từng chữ nói: "Từ hôn."