Tiết đầu xuân, vạn vật sinh sôi, thiên địa một mảnh bừng bừng sức sống.
Trong phủ Tam hoàng tử trang hoàng, đèn lồng treo cao, thính đường chật kín khách khứa, tất thảy đều thể hiện sự khen ngợi và hâm mộ đối với đại điển long trọng ngày hôm nay.
Tiếng chuông gió kêu leng keng dưới hiên phòng tân hôn.
"Cô nương, cô nương……." Một thanh âm như gần như xa vang lên bên tai Tưởng Hi, ngữ khí có chút lo lắng.
Vừa mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy trong đáy mắt Lục Trúc hiện lên một tia đắc ý, chính là tia đắc ý kia nhanh chóng biến mất sau khi nhìn thấy nàng tỉnh dậy.
"Cô nương, người tỉnh?"
Nhìn Lục Trúc hoảng loạn đang muốn rút tay lại, Tưởng Hi trong nháy mắt chế ngụ cổ tay nàng ta, túi bột thuốc trong tay theo chuyển động nhanh chóng rơi xuống đất.
"Cô nương. . . . Ta. . . . ." Lục Trúc hoảng loạn đến mức lắp bắp, không biết nên nói cái gì.
Nàng gợi lên khóe môi nhìn Lục Trúc đang đứng ở trước mặt, thấp giọng nói, "Ta tỉnh, ngươi không vui?"
"Nô tỳ.. . . . Nô tỳ tự nhiên vui vẻ." Nàng ta nuốt khan một tiếng, trên mặt đều là vẻ tái nhợt.
Tưởng Hi nhặt gói bột thuốc rơi trên mặt đất lên, liếc mắt nhìn Lục Trúc, nắm lấy cằm nàng ta, đem gói bột thuốc đổ vào trong miệng nàng ta.
Khi nàng buông tay ra, liền thấy Lục đang ôm cổ một cách tuyệt vọng.
Kiếp trước nàng bị người tính kế trong đêm tân hôn mà mất đi sự trong sạch, khiến Cố Triển Hành mất mặt.
Vì thế mỗi khi hắn có điều yêu cầu, nàng liền tận lực hỗ trợ hắn hết thảy, chỉ để có thể tiêu trừ khúc mắc trong lòng hắn. Giờ nghĩ lại, đây có lẽ đều là âm mưu của Cố Triển Hành và Tưởng Âm.
Nghĩ đến đây, Tưởng Hi cũng không nhìn lại Lục Trúc ở phía sau, mà đánh gục hai thị vệ canh cửa, trực tiếp rời đi.
Nàng một đường đi đến thỉnh đường không chút cản trở.
Cố Triển Hành một thân hỷ phục đứng ở giữa, trên khuôn mặt đều là ý cười ôn nhu, ánh mắt lại không chớp nhìn chằm chằm tân nương dưới khăn hỉ.
Chỉ tiếc Tưởng Hi nàng chưa từng được đối xử dịu dàng. Hiện tại nàng sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.
Trong sảnh đường đầy tân khách đều đang chú ý đến hôn lễ giữa Tam hoàng tử Cố Triển Hành và đích nữ thừa tướng Tưởng Hi.
Nhưng không ai trong số họ biết rằng dưới khăn hỉ kia không phải là Tưởng Hi nàng, mà là thứ muội Tưởng Âm.
Tưởng Hi tránh ở trong góc khuất, nhìn bọn họ bái thiên địa phụ mẫu.
Khi tấn tướng* chuẩn bị hô lên "Vợ chồng đối bái" thì nàng đã ngắt lời.
*Tấn tướng: người giúp chủ nhân tiếp đón tân khách.
"Ai, thực không nghĩ đến sảnh đường thế nhưng lại náo nhiệt như thế, nếu là không đến nhìn một có phải thực đáng tiếc?"
Thanh âm Tưởng Hi vừa phát, trong nháy mắt lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cũng theo tiếng động nhìn ra ngoài đại sảnh.
Phủ trên mình hỷ phục đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, nàng ngẩng cao đầu chậm rãi bước đến, mỗi bước đi đều trang nghiêm.
Nàng đi đến giữa sảnh đường, giống như vô tình vuốt thẳng ống tay áo, ánh mắt thản nhiên nhìn đến tấn tướng.
"Ngươi xem ta làm cái gì, không phải chỉ kém một bước “vợ chồng đối bái”."
"Hôm nay không phải đại điển thành thân của Tam điện hạ và Đích tam cô nương?"
"Tưởng tam cô nương ở nơi này? Vậy dưới khăn hỉ kia lại là người nào?"
"Chẳng lẽ Tam điện hạ lệnh thú nàng ta, cố ý tự giễu cợt chính mình sao?"
"Các ngươi không biết sao? Nghe nói là Tưởng tam cô nương mặt dày muốn gả cho Tam điện hạ, thế nhưng trong lòng Tam điện hạ ái mộ người khác?"
Mọi người liên tiếp nghị luận khiến Cố Triển Hành nhíu mày.
Hắn từng bước tiến lên, đè xuống sự chán ghét trong lòng, "Tưởng Hi, ngươi ra đây làm gì? Ta không phải đã đáp ứng đêm nay ngủ lại chỗ ngươi."
Tưởng Hi đứng ở trong đám người, thần sắc đạm mạc, liếc nhìn Cố Triển Hành, thản nhiên nói một câu, "Ồ."
"Thừa dịp ta chưa có tức giận, ngươi liền tự mình rời đi." Cố Triển Hành tỏ ra tức giận, lời nói rõ ràng là thiếu kiên nhẫn.
"Tự mình rời đi?" Tưởng Hi nhìn thẳng vào Cố Triển Hành, âm cuối hơi dương lên nói, "Tam điện hạ, chẳng lẽ ngươi đã quên hôm nay là ngày đại hôn của ngươi và ta. Nếu vậy, tại sao ta lại phải rời đi?"