"Tưởng Hi đừng nói bừa. Ngươi và ta đã bái đường thành thân, sao có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ từ hôn."
Sắc mặt Cố Triển Hành hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, nhưng e ngại ở đây có nhiều tân khách nên hắn đành nhịn xuống.
"Chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của ta, nhưng vì nàng không khỏe cho nên ta mới phải thành thân với Tưởng Âm."
Trên mặt hiện lên một nụ cười giả tạo. Nhìn bàn tay hắn đưa ra, Tưởng Hi không chút suy nghĩ liền né tránh.
"Hôm nay mọi người có mặt ở đây đều là nhân chứng. Tam điện hạ, người mà ngài gả chính là xá muội Tưởng Âm, liên quan gì tới ta?"
“Nếu như xá muội cùng ngài kiêm điệp tình thâm, ta đương nhiên muốn thành toàn cho hai người.” Tưởng Hi nói, nhìn thẳng vào mắt Cố Triển Hành: “Dưa hái xanh thì không ngọt.”
"Tưởng Hi, ngươi đừng gây sự nữa, có nhiều người đang nhìn như vậy. Cho dù muốn gây sự cũng nên đợi nghi lễ hoàn thành, được không?"
Nghe Cố Triển Hành nhẹ giọng nói, Tưởng Hi hừ nhẹ một tiếng.
"Tam điện hạ, phụ thân của ta là Thừa tướng đương triều, là sư phó của Thái tử, dưới một người trên vạn người. Ngoại tổ phụ của ta lại là trụ cột của Yến quốc. Ta đường đường là Đích nữ phủ Thừa tướng, vì cớ gì phải cùng nàng ta lấy cùng một phu, lại nói đó còn là thứ muội.”
Nhìn tới vẻ mặt lạnh lùng của Cố Triển Hành, Tưởng Hi thân thủ liền đem búi tóc kéo xuống, từ trong tay áo lấy ra một lưỡi dao sắc bén, liếc nhìn mọi người.
“Ta có một thỉnh cầu, mong các chư vị đang ngồi đây làm chứng. Người hôm nay bái đường thành thân cùng Tam điện hạ chính là thứ muội Tưởng Âm của ta, cùng Tưởng Hi ta không có quan hệ gì."
Nói xong, nàng lấy lưỡi dao sắc bén trong tay cắt một phần tóc.
“Hôm nay ta sẽ lấy tóc của mình lập lời thề, từ nay về sau, Tưởng Hi ta không còn liên quan gì đến Tam điện hạ nữa. Hôn sự giữa hai bên không còn liên quan đến nhau. Nếu vi phạm thì sẽ như chiếc mũ phượng này."
Nói đến đây nàng liền đem chiếc mũ phượng trên đầu ném xuống đất, sau khi mũ phượng rơi xuống đất, những đồ trang sức trên đó cũng vỡ vụn ra bảy phương tám hướng, giống như cảnh tượng lúc này.
Bọn họ tới tham dự hôn lễ của Tam hoàng tử điện hạ và Tưởng Hi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn ngoạn mục như vậy.
“Tưởng cô nương, ngươi làm như vậy là không đúng.” Một tân khách trong đó đứng dậy nhìn nàng, chỉ trích: “Mặc dù hôm nay ngươi không gả cho Tam điện hạ, nhưng dù sao ngươi cũng đã gả vào phủ.”
"Vậy thì sao?" Tưởng Hi quay đầu nhìn nam nhân kia, "Có nghĩa là hôm nay ta phải chết ở đây để từ hôn?"
Nói đến, nàng liền ấn lưỡi dao sắc bén lên trước cổ.
"Tương tam cô nương xin chờ chút." Cố Cẩm Châu ngồi ở một bên chậm rãi đứng dậy, đi về phía nàng.
"Đối với sự tình ngày hôm nay, lão Tam là người có lỗi trước. Bổn vương thay mặt hắn đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa cô và lão Tam."
Nhìn thấy Cố Cẩm Châu tới gần, Tưởng Hi theo bản năng lùi về phía sau một bước, cúi đầu hướng hắn nói: "Đa tạ Vương gia."
Tưởng Hi nhấc chân rời đi, một lúc sau tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, nhìn một đôi bích nhân ở phía sau, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tưởng Hi hiện tại chúc hai vị, vĩnh kết đồng tâm, thiên trường địa cửu."
Tưởng Hi một thân hồng y cười ngựa xuyên qua chợ, nàng thầm cảm thấy may mắn vì trời đã tối, trên đường chỉ có vài người. Dọc theo đường đi, trong đầu nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, cơn gió ập đến, cuốn đi những giọt lệ nơi đáy mắt còn chưa hạ xuống của nàng.
Sau khi đến phủ Thừa tướng, vó ngựa giơ lên, một tay cầm dây cương chờ ngựa bình tĩnh lại mới nhảy xuống. Đến khi nhìn thấy người tới mở cửa là người quen, nàng liền ném dây cương trên tay vào tay nam nhân.
"Chiếu cố cho tốt Truy Phong." Nói rồi, nàng sải bước đi vào trong phủ.