Vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy nhà chính, không gian không lớn, mặt sàn đều là dùng đất nện thành, giữa phòng kê một cái bàn, chắc là dùng để ăn cơm. Góc nhà dựng một số nông cụ, cũng không còn đồ gì khác.
Bên ngoài cửa sau dựng một phòng nhỏ dựa vào tường, trên cao có ống khói, hẳn là phòng bếp.
Lê Mạt đi về phía nhà bếp, vừa hay gặp Tống Đại Sơn đang bưng bát cơm bước ra, hắn nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại ra đây? Ta mang cơm vào phòng cho nàng.”
Lê Mạt vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ta bây giờ khỏe hơn rồi, không cần ăn trên giường, chúng ta ăn chung là được.”
Nói xong nàng định giúp cầm bát đũa trong tay Tống Đại Sơn.
Tống Đại Sơn tránh khỏi tay Lê Mạt, đi về phía cái bàn: “Để ta cầm, nàng ngồi xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong hắn liền đặt đồ xuống, sau đó đi về phía cửa phòng chính, gọi to: “Tiểu Bảo, vào ăn cơm.”
Vừa dứt lời thì nghe tiếng chân lạch bà lạch bạch, giây tiếp theo, một hạt đậu nhỏ lon ton chạy vào.
Cậu bé trông chỉ khoảng ba bốn tuổi, trên người mặc áo vải gai, cũng chồng chất những mụn vá, tay áo và ống quần đều ngắn cũn, trông rất không vừa vặn, cơ thể nhỏ gầy còm, dường như chỉ có da bọc xương, nhìn trông rất đáng thương.
Chỉ có đôi mắt kia là to tròn, đen trắng rõ ràng, nhìn còn có vài phần đáng yêu.
Lê Mạt đang quan sát hạt đậu nhỏ, mà hạt đậu nhỏ này cũng đang nhìn nàng, chân nhỏ đang chạy bỗng dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, hai tay vô thức nắm chặt hai bên ống quần, ánh mắt rụt rè nhìn về phía cha mình.
Tống Đại Sơn vẫy tay gọi: “Tiểu Bảo, nhanh lại đây ăn cơm.”
Nghe thấy Tống Đại Sơn gọi, Tiểu Bảo mới từ từ lê bước đi tới bên bàn ăn, nhưng nó không dám ngồi cạnh Lê Mạt mà chạy đến phía đối diện nàng.
Tống Đại Sơn nhìn nàng, giới thiệu: “Lê Mạt, đây là Tiểu Bảo, con trai ta, mẹ nó mất khi nó vừa ra đời.”
Sau đó lại vỗ đầu Tiểu Bảo, chỉ vào Lê Mạt mà nói: “Tiểu Bảo, đây là__’’, nói đến đây đột nhiên dừng lại, không biết nên dạy Tiểu Bảo gọi là gì.
Lê Mạt hiểu ra, nàng nhìn vào ánh mắt bất an có chút căng thẳng của hạt đậu nhỏ, lại nhìn thấy vẻ bối rối của Tống Đại Sơn, khẽ mỉm cười, chủ động tiếp lời hắn: “Tạm thời cứ gọi là dì Mạt đi, sau này Tiểu Bảo muốn sửa lại thì cứ tùy nó.”
Nghe Lê Mạt nói vậy, Tống Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm, nghe theo lời nàng mà nói lại lần nữa với nó: “Tiểu Bảo, chào dì Mạt đi.”
Tiểu Bảo rụt rè liếc nhìn Lê Mạt một cái, sau đó nhanh chóng hạ tầm mắt, hai tay xoắn lại, một lúc sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Dì Mạt.”
Lê Mạt cũng đơn giản đáp lại một tiếng.
Ba người cùng nhau ăn cơm trưa, nói là cơm trưa, kỳ thật là một nồi cháo gạo thô loãng, nước nhiều hơn gạo, bên trong còn bỏ thêm chút khoai lang khô, thức ăn kèm chính là một đĩa dưa muối.
Lê Mạt có chút nuốt không nổi, cổ họng cảm thấy như có gốc rơm cọ xát vào, rau cải cũng là một cục dưa chua, không có chút dầu nào, chỉ có thể từ từ từng chút một chậm rãi mà nuốt.
Lê Mạt nhìn Tống Đại Sơn ngồi bên cạnh soàn soạt ăn rất nhanh, giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy, ngay cả Bánh Bao Nhỏ ngồi đối diện cũng tự mình cầm thìa, xúc từng thìa từng thìa cháo, cẩn thận nghiêm túc cho vào miệng, sau đó nhai nhai, rồi nuốt xuống, ăn rất nghiêm túc, còn ăn rất ngon miệng, có vẻ như rất hài lòng với đồ ăn.
Xem ra nhà này đúng là nghèo rớt mồng tơi, trong hoàn cảnh như vậy, Tống Đại Sơn còn có thể bỏ ra hai lượng bạc để mua mình, hắn thật sự rất tốt, hai lượng bạc này có thể nói là tài sản của cả nhà rồi, nếu nguyên chủ thật sự rời đi mất, vậy thì Tống Đại Sơn sẽ lỗ lớn.
Lê Mạt gắng gượng ăn hết một bát cháo thì không ăn nổi nữa, một là khó nuốt, hai là cũng không thấy ngon miệng.
Tống Đại Sơn thấy nàng chỉ ăn một chút, hơi nhíu mày hỏi: “Nàng không ăn nữa sao? Trong nồi vẫn còn cháo.”
Bánh Bao Nhỏ cũng tò mò liếc nhìn nàng.
Lê Mạt lắc đầu: “Ta ăn no rồi, hai người ăn đi.”
Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt một chút, gật đầu, tiếp tục ăn.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy cha mình tiếp tục ăn, cũng cúi đầu tiếp tục cầm thìa nhỏ tự ăn cháo.
Rất nhanh đã ăn xong bữa trưa, Lê Mạt nghĩ sau này mình sẽ sinh sống trong cái nhà này, trước tiên phải dung nhập vào nơi đây, nàng đứng dậy thu dọn bát đũa.
Tống Đại Sơn ngăn nàng lại: “Nàng vừa khỏi bệnh, quay về phòng nghỉ ngơi đi, để đó cho ta.”
Lê Mạt lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp: “Ta đã khỏe hơn rồi, không khó chịu nữa, những việc này ta có thể làm, huynh cứ để ta làm đi.”
Thấy nàng kiên trì, Tống Đại Sơn cũng không ngăn cản nữa, nhưng vẫn không yên tâm mà đi cùng Lê Mạt vào phòng bếp.
Lê Mạt lần đầu tiên thấy một phòng bếp như thế, diện tích không lớn, có một cái bếp lò được xây dựa vào tường, ở giữa dựng một ống khói nhô ra khỏi mái nhà.
Trên bếp có hai cái nồi lớn, ở giữa còn đặt một cái nồi rất nhỏ, cạnh bếp có rất nhiều cành cây nhỏ và cỏ khô, chắc là dùng để nhóm lửa.
Bên cạnh bếp lò là một cái tủ gỗ đen đến mức không còn nhìn thấy màu sơn cũ là gì, thiếu mất một chân, phải dùng hòn đá để kê lên.
Bên cạnh tủ là một cái lu lớn đựng nước.
Lê Mạt cũng coi như biết đại khái về đồ làm bếp, nàng cho bát đũa trong tay vào nồi, cầm gáo nước làm bằng quả hồ lô đang đặt trên nắp lu, múc nước đổ vào nồi, lại tìm thấy giẻ rửa bát để trên vung nồi, rửa sạch bát.
Tuy kiếp trước Lê Mạt không hay làm việc nhà, mọi chuyện đều do người giúp việc làm, nhưng những việc nhà cơ bản nàng vẫn biết cách làm, chứ không đến nỗi cái gì cũng không biết.
Nhìn thấy nàng đang rửa bát, tuy rằng động tác có hơi gượng gạo, nhưng lại rất nghiêm túc, Tống Đại Sơn lúc này mới yên tâm.
Lúc trước khi mua nàng hắn đã nghe người môi giới nói qua về xuất thân của nàng, là đại nha hoàn của nhà giàu, mà đã là đại nhà hoàn nhà giàu trong thành, đi ra ngoài còn khí thế hơn cả những tiểu thư trên trấn, được nuôi dưỡng cẩn thận, khác một trời một vực so với những nàng dâu trong thôn, vì thế hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nàng sẽ không biết làm việc gì cả, bây giờ xem ra còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn, ít ra nàng rất chăm chỉ làm việc.
Nhìn thấy nàng làm việc không vấn đề, Tống Đại Sơn cầm đòn gánh và thùng lên nói: “Ta đi đầu thôn gánh nước, chốc nữa sẽ quay lại.”
Lê Mạt gật đầu, nhưng nhìn bóng lưng hắn xách thùng rời đi, trong lòng lại không yên tâm, chân hắn bị tật như vậy, thật sự có thể gánh hai thùng nước về sao? Liệu có bị nghiêng mà ngã không?
Thế nhưng sau đó nàng nghĩ lại, trước đây cũng là hắn đi gánh nước, không phải là lần đầu tiên làm, cũng không vấn đề gì, nàng bèn yên tâm hơn, nghiêm túc rửa bát.
Sau khi rửa sạch, Lê Mạt đặt bát đũa vào một góc ở phía trên ngăn tủ, trong tủ chỉ có vài cái đĩa, ba cái bát, cái nào cũng bị sứt mẻ, không có cái nào lành lặn.
Lê Mạt thở dài, nhà này thật sự không có thứ đồ nào tốt, nếu muốn thay, phải thay toàn bộ một lượt, đều là tiền đó, so với điều kiện kinh tế của nhà này mà nói thì đó là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Lê Mạt lại mở ngăn tủ phía dưới, bên trong chỉ có hai cái túi vải, một cái đựng nửa bao gạo lứt, vàng vàng đen đen trộn lẫn với nhau nhìn không biết là gì, cái túi kia đựng chút bột mì ngả vàng, chút lương thực này không biết liệu có đủ ăn trong nửa tháng không nữa.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Tống Đại Sơn gánh hai thùng nước trở về, Lê Mạt có thể nhìn rõ bộ dạng xách nước của hắn, một bên chân khập khiễng, thân thể có chút không vững, nhưng hắn tận lực giữ chắc thân trên không để thùng bị lắc lư nhiều, vì thế mỗi bước đi nước không bị đổ ra quá nhiều, lúc đến phòng bếp thì mỗi thùng nước vẫn còn hơn nửa, toàn bộ được đổ vào lu nước, lu nước cũng vừa đầy.
Tống Đại Sơn lau mồ hôi rịn ra trên trán, nhìn thấy phòng bếp được thu gọn sạch sẽ thì kêu Lê Mạt trở về phòng nghỉ ngơi: “Không còn việc gì nữa rồi, thân thể nàng vừa khỏe lại, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lê Mạt nhất thời cũng không tìm được việc gì để làm, nàng gật đầu: “Được, vậy ta về phòng trước.”
Nghĩ xong, nàng liếc nhìn Tống Đại Sơn: “Vậy bây giờ huynh…”
“Bây giờ ta ra đồng làm cỏ, chạng vạng tối sẽ về.”
Lê Mạt nhớ tới Bánh Bao Nhỏ, vội vàng chạy vào gian chính, không thấy cậu bé đâu, nàng vội vã hỏi Tống Đại Sơn: “Tiểu Bảo đâu?”
Tống Đại Sơn không để ý: “Nó ra ngoài chơi rồi, không cần lo, lát nữa chơi mệt sẽ tự về, nàng đi nghỉ đi.”
Lê Mạt có chút không yên tâm, hạt đậu nhỏ còn bé như vậy đã một mình chạy ra ngoài chơi, nhưng nghĩ lại thì đây là thời cổ đại, trẻ con trong thôn hình như đều như thế, lại thấy Tống Đại Sơn cũng không quan tâm, mím mím môi, không nói gì nữa, đi về phòng.