Tuyết ngừng rồi, xe nhỏ màu đen ở trong đình viện biệt thự tắt động cơ.
Phó Dung Dữ bước chân dài vào, đèn đường ấm áp màu vàng của một đường làm thân hình anh thật cao thẳng, đi ngang phòng khách, quản gia nhìn thấy anh đến thì vội vàng dâng một ly trà nóng tản ra hương thơm thoang thoảng, tiện thể nhận lấy áo măng tô dê nhung màu đen.
“Âm Lâu đâu rồi?”
Phó Dung Dữ nhấp một ngụm trà để bớt lạnh, giọng nói cũng thấm ba phần ấm áp.
Quản gia một mực cung kính với cậu chủ này, cười nói: “Cô chủ ăn tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi rồi ạ. “
Qua hết đêm ba mươi, chưa tới hai ngày thì Tạ Lâm đã được mời đi tham gia nhà trưng bày nghệ thuật, Tạ Thầm Ngạn cũng ra bên ngoài xã giao, cộng thêm gia chủ và chủ mẫu đều không ở đây, nhà họ Tạ lớn và náo nhiệt như vậy lập tức lạnh lẽo.
Hai ngón tay của Phó Dung Dữ trả ly trà bằng sứ trắng cho quản gia, bèn đi tới cầu thang, đúng lúc nhìn thấy Tạ Thầm Thời khoác đồ ngủ màu mực xa hoa đi xuống, bàn tay bên phải còn tung quả bóng thủy tinh, nhất thời bất ngờ nhìn thấy anh thì không bắt được quả bóng, quả bóng bắn ra rồi lăn dọc theo cầu thang bằng gỗ xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play