Ánh đèn trong thư phòng bị tắt, cách phòng ngủ chính một khoảng cách, ai cũng không muốn đi ra bên ngoài, Tạ Âm Lâu bị anh ôm ở trên ghế sô pha, làn váy bông chớp nhoáng bị vén lên một đoạn.
Phó Dung Dữ quỳ một đầu gối ở tấm thảm màu xám tro đậm, ánh trăng nhạt rơi ngoài cửa sổ thủy tinh, xuyên qua từng ngọn cây trong viện miêu tả gương mặt nghiêng của anh, lúc đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp hơi rũ, sự sắc bén bị thu lại hết.
Tay có khớp xương rõ ràng của anh cầm chân cô, xúc cảm của làn da trơn bóng, ngay cả đầu gối trắng như tuyết hơi cong cũng nối thành một đường vòng cung rất đẹp.
Chẳng qua là tư thế này khiến cho Tạ Âm Lâu hơi không tự nhiên, gập đầu ngón tay rồi vô thức siết lấy chiếc gối dựa: "Phó Dung Dữ!”
Giọng nói của cô cũng mềm theo, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến giữa răng môi chỉ có thể gọi tên anh.
Vết bầm trên đầu gối được chườm nước đá đã giảm đi không ít, cô bị phần trong của ngón tay của anh làm nóng, anh thấp giọng hỏi: "Còn đau không?”
Tạ Âm Lâu nằm ở trong bóng đêm không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh còn dịu dàng hơn ánh trăng ngoài cửa sổ, cứ như vậy nhìn anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play