Đến sau nửa đêm, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh.
Phó Dung Dữ bật đèn sáng, để cô ngồi ở trong sô pha nhung, một đống thư hoa hồng ở ngay bên cạnh, còn có mấy lá đã được mở ra, không tránh được ánh mắt của anh.
Tạ Âm Lâu gập đầu gối ngoan ngoãn ngồi đó, mắt trong trẻo như nước nhìn anh: "Là em trai anh, Dung Hồi, bảo em đến xem đấy."
Phó Dung Dữ tự tay niêm phong thất tình lục dục của bản thân ở trong những lá thư này, từ chối sự nhìn trộm của bất kỳ ai, chỉ có Tạ Âm Lâu có thể xem, cô thu cất chúng như bảo bối vô cùng quý giá, ngay sau đó chìa bàn tay đeo vòng với người đàn ông, nhẹ nhàng nói chuyện mang theo giọng mũi: "Để em ôm một lát."
Phó Dung Dữ cúi thấp hông, đồng thời, Tạ Âm Lâu cũng tựa đầu lên bả vai anh, rất nhẹ nhàng rất mềm mại.
Sau một lát, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn chằm chằm bản thân, giống như đang chắc chắn rằng bản thân không nằm mơ nữa, cô bọc tây trang, đôi chân ở bên ngoài, khó khăn lắm mới đạp lên trên sàn nhà lạnh như băng, dọc theo ống quần anh rồi ngoắc lấy từng chút một: "Em cứ chân thật như vậy sao?”
Trước đó ở trong phòng ngủ này, hình ảnh cô sốt cao không hết bệnh, khóc tê tâm liệt phế kêu anh cút đi còn sờ sờ ở trước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play