Lông mi Tạ Âm Lâu bị nước mắt dính ướt, tiếng khóc chìm ngập trong răng môi, đứt đoạn trượt dọc theo nốt ruồi lệ chí đỏ xuống gối của Phó Dung Dữ. Từ cơ thể đến đầu ngón tay của cô cũng không ngừng run rẩy, ngã xuống chiếc chăn mềm mại, bàn tay che đi vị trí trái tim, cảm giác như có nuốt vào cả một lọ thuốc thì cũng không cách nào xoa dịu cơn đau đến muộn này được.
Quên mất đã khóc bao lâu, từ tiếng khóc đè nén đến tiếng thở dốc sinh lý, cơ thể còn đang run rẩy, cô ép buộc bản thân bình tĩnh lại, lúc ngẩng đầu lên, sợi tóc đen nhánh đều bị nước mắt thấm ướt, dán lên gương mặt trắng bệch.
Phòng ngủ rộng rãi bị ánh mặt trời chiếu sáng, từ cuối giường tới tấm thảm dưới đất đều là đồ vật mà cô đã ném lúc cảm xúc kịch liệt, còn có một vài dấu vết rõ ràng lúc ở chỗ này trong mấy ngày qua, váy ngủ và quần áo bị thay ra lúc sốt cao cũng chất ở trong sô pha nhung màu đen bên kia, Phó Dung Dữ trông nom cô, không rảnh rỗi cầm đi giặt, bảo mẫu lại dừng bước ở ngoài cửa.
Cho nên nhìn một ánh mắt là có thể khơi dậy tâm sự của cô, rất nhiều hình ảnh không ngừng lởn vởn ở trước mắt.
Tạ Âm Lâu nghiêng tầm mắt không nhìn nữa, gậpngón tay vén chăn lên, đi chân trần xuống đất cũng không quan tâm đến mảnh vụn thủy tinh bể tan tành, đi một đường về phía phòng tắm rồi đơn giản rửa mặt, lại thay quần áo đi ra bên ngoài.
Đồ vật trong biệt thự vốn cũng không có mấy thứ thuộc về cô, cả người nhẹ nhàng xuống lầu, nhìn thấy bóng người của Phó Dung Dữ ngồi ở trước bàn trong phòng ăn giống như pho tượng trầm mặc, vẫn chợt cảm thấy trái tim đau đớn, bước chân bỗng dừng lại.
Cảm xúc Tạ Âm Lâu đã bình tĩnh, nhưng vẫn chưa điều chỉnh xong làm sao để đối mặt với anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play