Tạ Âm Lâu ngủ rất ngon, cả người thấm ướt trong mùi hương tuyết tùng đậm đà của người đàn ông, ý thức mơ hồ cũng quanh quẩn rất sâu trong giấc mộng, thỉnh thoảng tỉnh dậy một hai giây thì cũng chỉ là cảm giác hơi thở nóng ấm có lúc nặng lúc nhẹ lướt qua mi mắt và gò má, khiến cho cô lòng ngứa ngáy, xoay người đến mép giường tránh né.
Chốc lát nữa, lại bị cánh tay thon dài có lực của người đàn ông ôm về trong chăn, mang theo ý nóng, ngón tay dài vén mái tóc đen xốc xếch của cô, nhẹ nhàng phủ lên chỗ xương quai xanh tinh xảo bị lộ ra.
Tạ Âm Lâu chợt mở đôi mắt đang nhắm chặt, đầu ngón tay vô thức siết chặt mu bàn tay của anh, có chút run run, vô cùng giống gặp ác mộng r thức tỉnh, tầm mắt hoang mang nhìn chằm chằm phòng ngủ mờ tối, rất lâu cũng không hồi thần.
"Gặp ác mộng rồi sao?"
Phó Dung Dữ lặng lẽ cúi người kề sát, cúi đầu xuống sử dụng trán anh đặt lên trán cô, giọng nói trầm khàn dường như kéo Tạ Âm Lâu quay về, trước mắt khôi phục trong trẻo hơn chút, hơi mở đôi môi, cổ họng mang theo khô cạn nói: "Có người."
"Cái gì?"
"... Có rất nhiều người đuổi theo em." Tạ Âm Lâu nói chuyện thì giọng mũi rất nặng, cô không thể phân biệt rõ dáng vẻ mặt mũi của Phó Dung Dữ cho lắm, chỉ biết là mùi thơm trên người anh rất quen thuộc, vô hình trung khiến cho thần kinh cẳng thẳng thả lỏng, trong lúc anh kiên nhẫn dò hỏi thì bả vai mảnh khảnh rụt lại, tự nỉ non: "Muốn bắt em về, luôn đuổi theo em đến lầu cao, em, bị đạp phải đinh sắt nên rất đau, rồi vô tình té xuống dưới."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT