Lúc cửa mở ra, Tạ Âm Lâu bất ngờ và không kịp đề phòng, hơi thở bằng gỗ tuyết tùng thần bí, chiếc cằm với đường nét lưu loát, cho đến trái cổ của người đàn ông kia cùng xuất hiện trước mắt, eo căng chặt, cô bị cánh tay anh ôm lên tủ giày chỉ trong phút chốc.
Đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của Phó Dung Dữ, lúc kéo tạo ra vết nhăn xốc xếch chạm phải giọt nước trên bề mặt lớp vải mỏng, đang nửa trong suốt dán lên ngực anh.
"Bên ngoài mưa rồi à?"
Lời vừa dứt, Tạ Âm Lâu lại cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi trước ngực anh tựa như mèo con, giống như ngửi thấy mùi máu tanh vô cùng nhạt, lúc muốn tiếp tục ngửi, cũng đã bị ngón tay dài của anh bấu vào sau cổ trắng nõn.
"Cứ thích mùi hương của tôi như vậy sao?"
Phó Dung Dữ cởi áo sơ mi, hầu như bọc cô lại, sử dụng nhiệt độ để làm nóng.
Cả người Tạ Âm Lâu đều bị hơi thở tuyết tùng kia thấm ướt, là thuận theo dưới da mà đi, như ngâm mỗi một tấc xương tủy trong đó, đầu óc chóng váng nên quên muốn hỏi gì, theo bản năng dựa vào thân thể anh: "Thích, còn có thể thôi miên hơn hương tường vi của tôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play