Một đoạn tơ lụa trơn màu ngọc bóng như nước rơi trên mặt đất, Tạ Âm Lâu đột nhiên từ trên bàn ngồi dậy, vén mái tóc dài tán loạn giống vải gấm màu đen lên, mồ hôi lấm tấm chảy xuống cổ, thấm ướt đầu ngón tay.
Cô sửa sang lại cổ áo của quần áo với động tác cực nhanh, che đi một miếng da thịt trắng như tuyết nhỏ kia, lại vớt điện thoại di động ở bên cạnh lên.
Bóng đêm bất giác ập xuống ngoài cửa sổ, mấy đốm sáng của ánh đèn lờ mờ sáng lên, đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu vừa lật tài liệu khách hàng ra, bên hông bị bàn tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông ôm chặt, ngực của Phó Dung Dữ dán lên sau lưng, cúc áo áo sơ mi của anh đã cởi ra hết, nhiệt độ thiêu đốt người ta cũng đã rõ ràng thẩm thấu vào.
Tạ Âm Lâu không lương tâm muốn tránh né, ngược lại khiến cho Phó Dung Dữ cúi đầu, sau đó di chuyển từ lỗ tai qua sau cổ trắng nõn, cười với giọng nói hơi khàn: "Em lạnh nhạt ghê."
"Đừng quậy."
Tạ Âm Lâu lấy được tài liệu của Vân Thanh Lê thì không có hứng thú gì với anh nữa.
Cô ngồi nghiêng cạnh bàn, gương mặt vô cùng xinh đẹp bị màn hình điện thoại di động chiếu sáng, vẻ mặt rất nghiêm túc mà đọc: "Ban đầu hoa mà bà Chu thích là hoa hải đường à..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT