Diệp Bạc Như giống như con gà bị bóp cổ, sắc mặt nghẹn đến tái xanh nhưng một chữ cũng không nói được. Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Vân Đình, khóe mắt co giật, thật lâu mới nói ra được: "Mẫu thân những năm nay sức khoẻ không tốt, tuổi tác lại lớn, đại phu nói không nên mang thai, tốt nhất nên bỏ. Việc này không cần phải nói cho phụ thân, khiến hắn đau lòng..."

"Ngươi làm nhi tử, người ở kinh thành, đối với tình hình mẫu thân đang mang thai lại vô cùng rõ ràng." Diệp Vân Đình thu hồi ý cười, không mặn không nhạt liếc nhìn hắn: "Nhưng việc này liên quan tới dòng dõi quốc công phủ, xử lý như thế nào vẫn cần thông báo cho phụ thân một tiếng, còn nữa đại phu trong trấn nhỏ kia y thuật không tinh, làm sảy thai lung tung vạn nhất tổn thương tính mạng sẽ không tốt."

Nói đến chỗ này, y cố ý dừng một chút, trong mắt lộ ra mấy phần lãnh ý, cùng dáng dấp ôn hoà lúc trước hoàn toàn bất đồng.

"Cho nên..." Hắn cố ý kéo dài ngữ điệu: "Ta làm chủ thay ngươi đưa Phùng thị trở lại kinh thành. Có Quốc công phủ, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!" Nghe hắn nói đưa Phùng thị về kinh, Diệp Bạc Như rốt cục không kiềm chế nổi, nhỏ giọng, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi hỏi.

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải lo lắng Diệp Vân Đình làm gì Phùng thị, mà là nghĩ tới Diệp Tri Lễ sau khi biết kết quả sẽ thế nào.

Những năm này hắn theo mẫu thân sinh sống ở trấn trên, phụ thân cách hai, ba tháng sẽ đến một lần, mỗi lần đều vội đến, vội đi. Cho nên thời điểm hắn đụng vào tỳ nữ thiếp thân của mẫu thân lén lén lút lút mang về thuốc dưỡng thai, chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.

—— ba tháng qua, phụ thân căn bản chưa từng tới. Nhưng mẫu thân đã có thai hơn hai tháng.

Những năm qua trấn trên luôn có chuyện nói bóng nói gió, lúc trước hắn chỉ coi là người trấn trên lắm mồm truyền tin nhảm, nhưng khi hồi tưởng lại, cảm thấy nhà trống không cản được gió.

Nhưng không quản mẫu thân trước giờ lén lút lui tới với ai, sự tồn tại của đứa bé này không thể để ngoại nhân biết được, càng không thể để phụ thân biết. Hắn đem lợi và hại nói cho mẫu thân nghe, thật vất vả mới thuyết phục nàng đồng ý bỏ thai, không nghĩ tới sự tình còn chưa làm thỏa đáng, phụ thân đã triệu hắn vào kinh. Trước khi tới kinh thành, hắn đã khuyên mẫu thân ngàn lời, mẫu thân cũng đáp ứng, không nghĩ rằng vẫn xảy ra sự cố.

Nghĩ đến cảnh tượng sẽ xảy ra sau khi phụ thân biết chuyện, sắc mặt Diệp Bạc Như trắng bệch. Hai tay hắn chống trên mặt bàn, nghiêng người nhìn chằm chằm Diệp Vân Đình, nếu có thể, hận không thể nhào tới ăn thịt y.

"Ngươi biết ta muốn cái gì." Diệp Vân Đình bất động, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm hắn như thợ săn nhìn thấy con mồi sa lưới: "Hiện tại, chúng ta có thể ngồi xuống rồi tiếp tục nói chuyện một chút?"

Y kéo tay áo nâng chén trà lên, dùng nắp chén chậm rãi gạt đi bọt trà, dáng vẻ thong dong bình tĩnh.

Năm ngón tay Diệp Bạc Như chống trên bàn nắm thành quyền, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt đảo tới đảo lui nhìn hai người, tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn ngồi xuống.

Hắn không thể không nhượng bộ, nếu phụ thân biết việc này, sợ rằng hắn cũng sẽ bị liên lụy. Hắn còn muốn dựa vào danh quốc công phủ để trèo lên trên.

"Thuốc giải thật ta cất trong phủ, ta ra lệnh cho người hồi phủ mang tới." Nói một câu nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ ta ở đâu? Còn có, ngươi nhất định phải bảo đảm chắc chắn sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài!"

"Ta thấy ngươi bây giờ còn chưa nhận rõ tình thế." Nắp trà không nhẹ không nặng đặt trên chén, phát ra một tiếng vang nhỏ. Diệp Vân Đình đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nhìn hắn nói: "Ngươi bây giờ, không có tư cách bàn điều kiện với ta."

Diệp Bạc Như trên trán hiện gân xanh, trầm mặt nói: "Ngươi không sợ ta cá chết lưới rách sao?!"

Hắn dường như cực hận, hàm răng nhô lên, mắt trợn to hiện tơ máu hồng.

"Ta sợ cái gì?" Diệp Vân Đình khẽ cười một tiếng, nghiêng mặt nhìn Lý Phượng Kỳ, hỏi: "Vương gia sợ sao?"

Lý Phượng Kỳ chống cằm, một dáng vẻ xem cuộc vui: "Chưa có ai khiến bản vương phải sợ."

Vì vậy Diệp Vân Đình quay lại mặt lại, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Người sợ chỉ có ngươi."

Thám tử đến trấn trên, không chỉ tìm hiểu tình hình của Phùng thị, cả chuyện xưa của Diệp Bạc Như ở thư viện cũng tìm hiểu rõ ràng. Hắn từ nhỏ đã tự cho mình là siêu phàm, dường như biết cha ruột mình là quốc công gia nên không hề hoà hợp với đồng môn trong thư viện. Hắn nằm mơ cũng muốn rời khỏi trấn nhỏ, trở lại kinh thành.

Bây giờ cuối cùng cũng được quay về, sao có thể cam lòng rời đi?

Diệp Vân Đình nắm đúng mạch máu của hắn, không sợ hắn ngọc nát đá vỡ.

Gian phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Diệp Bạc Như. Hắn giãy dụa một lúc, thừa nhận Diệp Vân Đình nói không sai, người sợ là hắn.

Coi như chỉ khác biệt trong hôm nay và ngày mai, hắn cũng phải đem hết toàn lực, tranh thủ từng ngày, có thêm thời gian tìm đường lui cho chính mình.

Hắn cảm thấy khuất nhục nhắm chặt mắt, không muốn thừa nhận mình bị xem thường trong tay người khác. Nhưng khi mở mắt ra, thấy Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ tự nhiên thưởng trà, từ đầu đến cuối không đặt hắn vào trong mắt.

Hắn như con mồi rơi vào mạng nhện đang không ngừng giãy dụa cầu sinh, mà hai người đối diện, là thợ săn đang thủ thế chờ.

"Ta lập tức sai người về lấy thuốc giải. Ngươi đuổi mẫu thân ta về trấn trên." Diệp Bạc Như vẫn kiên trì nói.

Diệp Vân Đình không đáp ứng cũng không có phản đối: "Trước tiên để chúng ta kiểm nghiệm thuốc giải đã." Y bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Có thể dễ dàng lấy được thuốc giải từ tay Hàn Thiền, không chắc đã phải thuốc giải, mà là độc. Nếu là độc, đối với chúng ta không có giá trị."

Diệp Bạc Như vừa định nói không thể, nhưng ngay sau đó đối diện với ánh mắt của y, lời nói đến cổ liền nghẹn lại.

Hắn chợt nhớ tới lời nói khó hiểu của Thôi Hi, thần sắc trở nên không xác định.

Nhưng cuối cùng vẫn sai người đi lấy thuốc.

Ba người ngồi trong tĩnh thất chờ đợi, Lý Phượng Kỳ nhàn rỗi vô sự, nhờ tăng nhân tiếp khách đưa tới một đĩa hạt thông, sau đó vén tay áo bắt đầu lột vỏ. Lột xong một hạt liền đặt lên đĩa nhỏ trước mặt Diệp Vân Đình.

Trong lúc nhất thời cả phòng chỉ có tiếng hắn lột hạt thông.

Diệp Bạc Như thẫn thờ nhìn Diệp Vân Đình thản nhiên ăn non nửa nhân hạt thông, sau đó đổi đĩa nhỏ trước mặt với Vĩnh An vương, cực tự nhiên nói: "Ta ăn không nhiều như vậy, cho ngài."

Vì vậy đổi thành y lột vỏ thông cho Vĩnh An vương, mà Vĩnh An vương không chán ghét chút nào, tùy ý nhặt lên một hạt Diệp Vân Đình "Ăn không vô" ném vào trong miệng.

"..."

Tình cảnh quen thuộc này làm hắn nhớ lại lần tới Vĩnh An vương phủ trước đó. Khi đó cũng là Diệp Vân Đình lột hạt thông, trước mặt Vĩnh An vương có một đĩa nhỏ xếp đầy nhân hạt.

Khi đó hắn nghĩ như thế nào?

Cảm thấy Diệp Vân Đình nhu nhược vô năng, chỉ có thể giống như nữ nhân, làm những việc nhỏ không ra gì để lấy lòng Vĩnh An vương.

Nhưng hôm nay nhìn tình cảnh này, hắn mới biết mình sai mười phần.

Hắn đoán sai quan hệ giữa Diệp Vân Đình và Vĩnh An vương. Cũng đoán sai tính tình của Diệp Vân Đình. Y căn bản không phải ôn hoà thuần lương như mặt ngoài nhìn vào. Tâm so với hắn còn xấu xa hơn ba phần.

Nhưng bây giờ nói gì cũng trễ rồi, Diệp Bạc Như gắt gao nắm chặt bàn tay, đè xuống tâm lý không cam lòng. Hắn đã không còn bất kỳ lợi thế nào, kế sách hiện thời chỉ có mau chóng nghĩ đường lui, coi như Diệp Vân Đình không giữ lời hứa nói mọi chuyện với phụ thân, cũng còn có cách cứu chữa.

...

Sau nửa canh giờ, phu xe mang theo Ngũ Canh lấy giải dược trở về.

Diệp Vân Đình nhận thuốc giải liếc mắt nhìn, bình bạch ngọc này giống y hệt chiếc bình lúc trước Hàn Thiền lấy ra. Y đưa lọ cho Lý Phượng Kỳ, thấp giọng nói: "Tìm đại phu đáng tin kiểm tra xem."

Lý Phượng Kỳ mở nắp bình ra ngửi một cái, lông mày nhướng cao, liếc mắt nhìn Diệp Bạc Như đang căng thẳng: "Trở lại vương phủ sẽ tìm người kiểm tra."

Nói xong đưa mắt nhìn Diệp Vân Đình, ra hiệu có thể dẹp đường hồi phủ.

Diệp Vân Đình hiểu ý, đẩy hắn quay người rời đi.

"Mẹ ta đang ở đâu?" Diệp Bạc Như không cam lòng hỏi lại: "Thuốc giải ta đã đưa các ngươi rồi!"

"Thuốc giải còn chưa kiểm tra thật giả." Diệp Vân Đình cũng không quay đầu lại nói: "Ta sẽ giúp ngươi chăm sóc Phùng thị thật tốt, ngươi không cần lo lắng."

Nói xong hai người ra khỏi tĩnh thất, đi về phía đại môn.

Diệp Bạc Như oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cơ hồ nghiến nát răng, lại không thể làm gì.

*

Sau khi lên xe ngựa, Diệp Vân Đình mới mở miệng: "Thuốc giải không có vấn đề chứ?"

Lúc nãy thái độ Lý Phượng Kỳ khác thường, lấy được giải dược lại ra hiệu y trở về rồi nói, y liền ý thức được một chút. Nhẫn nhịn lên xe ngựa mới không kìm được vội vã hỏi.

Lý Phượng Kỳ cũng một bộ dáng vẻ kinh ngạc: "Bên trong có mấy vị thuốc ta đoán được, đúng là dùng cho hàn độc này. Nhưng có còn vấn đề khác hay không, phải tìm đại phu kiểm qua mới biết."

Nhưng hắn luôn cảm thấy Hàn Thiền không thể dễ dàng như vậy đưa thuốc giải cho hắn —— quá trình Diệp Bạc Như tìm được thuốc giải dễ như chơi. Ngoại trừ chính hắn, sợ sẽ không ai cảm thấy giải dược này là thật.

Lúc trước hắn và Diệp Vân Đình đối với lần hẹn này cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Nhưng bây giờ viên thuốc này rõ ràng đang nói cho hắn biết, đây rất có thể thực sự là thuốc giải.

Nhất thời Lý Phượng Kỳ cũng nghĩ không thông, Hàn Thiền đến cùng muốn làm gì.

Đầu tiên là hạ độc ý đồ bức bách hắn, bức bách không thành lại dựa vào tay Diệp Bạc Như, đưa thuốc giải đến trước mặt hắn... Hắn đang suy nghĩ, là Hàn Thiền bất chợt có lương tâm, hay là đang mưu đồ chuyện gì khác.

"Không quản hắn có âm mưu gì, chỉ cần thuốc giải là thật. Trước tiên có thể mặc kệ hắn."

Diệp Vân Đình lại không nghĩ sâu như vậy, so với âm mưu của Hàn Thiền, y càng coi trọng thân thể của Lý Phượng Kỳ. Hàn độc lưu ở trong người không có cách nào loại trừ, còn có thể phát tác không đúng giờ, coi như sau này giải được độc, nhưng thời gian dài như vậy chỉ sợ ảnh hưởng đến hai chân. Coi như biết rõ Hàn Thiền khả năng có mưu đồ khác, y vẫn hi vọng giải dược này là thật.

Chỉ cần trước tiên trị khỏi chân, mặc hắn có mưu đồ gì. Bọn họ luôn có thể nghĩ cách đối phó.

Lý Phượng Kỳ có cùng suy nghĩ với y, cho nên mới sốt ruột trở lại vương phủ xác nhận xem thuốc giải là thật hay giả.

Thấy Diệp Vân Đình ló đầu giục Ngũ Canh đi nhanh hơn chút nữa, hắn không nhịn được kéo người trở về, nắm tay hắn trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức: "Sốt ruột cũng không cần gấp gáp như vậy." Mắt phượng của hắn nheo lại, mang tới cảm giác vô cùng không đứng đắn cười nói: "Gấp gáp viên phòng cùng ta sao?"

"?" Diệp Vân Đình nhíu mày, muốn hỏi hắn đang nói linh tinh cái gì.

Kết quả Lý Phượng Kỳ nhanh hơn hắn, tự hỏi tự trả lời nói: "Nhất định là muốn." Hắn áy náy nhìn Diệp Vân Đình: "Đợi ta giải độc, sẽ không để ngươi phải chịu oan ức."

Diệp Vân Đình:...

Y chậm rãi rút tay trong lòng bàn tay hắn ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia trước tiên chữa khỏi chân rồi hãy nói những chuyện này."

Người còn chưa đứng lên được nhưng đã nghĩ được rất nhiều.

Lý Phượng Kỳ bắt đầu mặt dày mày dạn: "Không quản chân có được hay không, viên phòng chắc chắn không có vấn đề gì." Hắn than thở: "Lúc trước không đề cập tới, chỉ sợ ngươi chê ta..."

"..." Diệp Vân Đình lập tức ngồi dịch sang bên cạnh, dùng hành động thay thế câu trả lời của mình.

Đúng là không biết xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play