Trưa ngày hôm sau, hai người dùng xong đồ ăn sáng mới lên xe ngựa, không nhanh không chậm đi tới Xuất Vân tự.

Diệp Bạc Như muốn ngồi lên thuyền lớn của Lý Phượng Kỳ nên không lo lắng hắn sẽ chạy, hai người không vội vã, thu thập ổn thoả mọi việc mới lên đường khởi hành.

Mà bên này xe ngựa Diệp Bạc Như đã sớm đến Xuất Vân tự, tối hôm qua hắn vì bình thuốc giải kia mà trằn trọc trở mình, cơ hồ là một đêm chưa ngủ. Hôm nay tỉnh lại từ sớm, dứt khoát chuẩn bị xe tới Xuất Vân tự. Nhưng mặc dù đến rồi, không nghĩ tới việc xuất hiện trước, cố ý dừng xe ở mặt bên Xuất Vân tự, kêu phu xe đứng chờ ở cửa, nếu nhìn thấy xe ngựa vương phủ đến thì đi báo cho hắn.

Bây giờ giải dược đang ở trong tay hắn, vậy nên không cần phải quá mức ân cần với Lý Phượng Kỳ. Hắn không giống với Diệp Vân Đình chẳng hề có giá trị chỉ biết bấu víu vào Vĩnh An vương, hắn có năng lực làm việc cho Vĩnh An vương, đương nhiên không cần phải khúm núm quá mức.

Diệp Bạc Như đặt hai tay trên đầu gối, đôi mắt lấp loé tinh quang, nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, ngón tay trên đầu gối gõ nhẹ, tỏ vẻ bình tĩnh.

Nhưng nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua... Phu xe vẫn chưa từng đến báo tin.

Diệp Bạc Như mím môi, độ cong bên mép nhạt đi. Hắn vén rèm xe lên nhìn xung quanh, xa xa có thể thấy phu xe rúc cổ, hai tay giấu trong tay áo, hơi khom người ngồi xổm canh giữ cửa.

Hắn nhướng mày, gọi người lại đây: "Xe ngựa Vương phủ chưa tới sao?"

Phu xe lạnh đến đỏ cả hai má, dậm chân, run lập cập nói: "Chưa nhìn thấy ạ."

"Bây giờ là giờ gì." Diệp Bạc Như lại hỏi.

"Sắp cuối giờ Tỵ."

"..."

Trong thiếp mời hắn không viết canh giờ cụ thể, chỉ viết buổi sáng. Bây giờ đã là giờ Tỵ, qua giờ Tỵ là đến buổi trưa. Không nghĩ rằng mắt thấy sắp qua giờ Ngọ vẫn không thấy bóng dáng xe ngựa vương phủ.

Diệp Bạc Như sắc mặt khó coi, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt, nhiều lần tự định giá, hay Vĩnh An vương sợ hắn lấy thuốc giải uy hiếp, cố ý hạ thấp hắn? Căn bản không tin hắn có thể lấy được thuốc giải?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy có một khả năng lớn hơn.

Hắn không cảm thấy Vĩnh An vương sẽ bỏ qua bất luận cơ hội giải độc nào, vậy chỉ có thể là đang cố ý chơi hắn, tránh thời điểm đàm phán bị hắn bắt bí.

Diệp Bạc Như thần sắc lạnh dần, nghĩ thầm đã như vậy, chính mình không thật bắt bí một phen, chẳng phải đã có lỗi với lần xuống nước này ư?

Hắn đang suy tư về việc lên giá, liền nghe phu xe nói: "Nhị công tử, kia hình như là xe ngựa vương phủ."

Diệp Bạc Như nhìn theo ngón tay hắn, quả nhiên chỉ thấy xe ngựa Vĩnh An vương phủ không nhanh không chậm đi tới Xuất Vân tự. Xem tư thế thảnh thơi kia, không giống đến vì giải dược, mà như là tới du ngoạn ngắm cảnh.

"..." Hai tay đặt trên đầu gối tay siết đến đau đớn, Diệp Bạc Như nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngươi đi coi trước, xem bọn họ đi đâu rồi."

Diệp Bạc Như vuốt ve vạt áo, không định cứ như vậy xuất hiện.

Dám để hắn chờ một canh giờ, hắn không phải dễ bị trêu chọc như vậy.

Phu xe lĩnh mệnh đi theo, co rúm thân thể, giả bộ chính mình chỉ là khách hành hương bình thường, đi theo phía sau Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình, giả bộ đi vào bên trong Xuất Vân tự, đôi mắt chuột nhấp nháy, thỉnh thoảng đảo qua hướng đi của hai người phía trước.

"Có người đi theo chúng ta." Lý Phượng Kỳ lúc nói chuyện nhân cơ hội nghiêng mặt, dùng dư quang liếc mắt nhìn phía sau một cái.

Là một nam nhân trung niên mặc chiếc áo bông cũ, dáng dấp có chút quen mắt. Trí nhớ hắn vô cùng tốt, thoáng cái đã nhớ ra đã từng gặp người này ở Tề quốc công phủ. Hình như là phu xe của phủ quốc công.

"Là phu xe quốc công phủ." Diệp Vân Đình cũng hơi nghiêng mặt, nhìn lướt qua, ấn chứng suy đoán của Lý Phượng Kỳ. Y cong môi cười nói: "Hẳn là Diệp Bạc Như tới trước, lại muốn làm giá giả bộ khoan thai đến chậm, sai phu xe đến tìm hiểu tin tức."

"Ngươi nói hắn đã chờ bao lâu?" Lý Phượng Kỳ ngữ khí trào phúng, cười trên sự đau khổ của người khác: "Một canh giờ, hay là hai canh giờ?" Hắn lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng tìm được giải dược, lấy được nhược điểm của ta, chắc là không ngủ được, không ăn điểm tâm đã tới đây rồi?"

Diệp Vân Đình liếc hắn một cái, cười không nói.

Mà Diệp Bạc Như quả thật như hắn sở liệu, vẫn chưa ăn điểm tâm.

Hắn thực sự quá hưng phấn, hưng phấn một đêm không ngủ. Buổi sáng vội vàng chạy tới đây, ngoại trừ giao dịch với Lý Phượng Kỳ, cũng bởi vì hắn không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn chuyện cười của Diệp Vân Đình, hắn muốn đích thân giẫm Diệp Vân Đình vào trong bùn.

Rõ ràng xuất thân giống hắn, Diệp Vân Đình là Đại thiếu gia quốc công phủ, Diệp Vọng có mẫu tộc cường thế cũng bị y áp trên đầu, không có cách nào vượt mặt y thỉnh phong thế tử. Cũng bởi vì y chiếm danh hào đích trưởng tử. Nhưng trên thực tế,....

Hắn cũng chỉ là một ngoại phòng tử không bằng mình mà thôi!

Mẫu thân của hắn ít nhất vẫn là lương thiếp, mẫu thân của Diệp Vân Đình, nghe nương hắn nói, chỉ là một ngoại phòng không rõ thân phận.

Khi hắn ở trong trấn nhỏ bị đồng môn trào phúng không có cha, sau lưng bị hàng xóm nghị luận. Thời điểm không thể quang minh chính đại đi vào đại môn quốc công phủ, Diệp Vân Đình lại nhờ vào thân phận đích trưởng tử, làm Đại thiếu gia quốc công phủ.

Đồng nhân bất đồng mệnh, đây là chuyện cừoi đến cỡ nào?

Cố tình Diệp Vân Đình lúc trước nhu nhược, có một kế mẫu tự phụ khiến thời điểm ở quốc công phủ phải chịu nhiều uất ức? Quả thực chính là thân trong phúc mà không biết hưởng!

Bất quá chỉ do số phận thôi, nếu hài tử được ôm đến ghi dưới danh nghĩa Vương thị là hắn, chiếm danh nghĩa đích trưởng tử cũng là hắn, hắn nhất định sẽ không để bản thân phải chịu uất ức như Diệp Vân Đình.

Diệp Bạc Như sắc mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra không cam lòng. Cơ hồ là cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm nói: "Chờ xem, toàn bộ quốc công phủ, đều chỉ có thể là của ta."

...

Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình tiến vào chùa, cũng không vội vã, sau khi hỏi thăm tăng nhân tiếp khách một chút, liền vào một gian tĩnh thất, pha trà ngắm cảnh.

Bên ngoài hoa tuyết bay lả tả, trong tĩnh thất đang đốt lò sưởi, hơi nước màu trắng thuận theo cửa sổ mở ra phân nửa lượn lờ bay ra ngoài, nhã trí mười phần.

Phu xe đứng từ xa nhìn một lúc, sau đó quay trở lại báo cáo với Diệp Bạc Như.

Diệp Bạc Như nghe xong im lặng nửa ngày. Hừ một tiếng, cuối cùng không nén được tức giận phất tay áo xuống xe ngựa.

Hắn sửa sang tâm tình, tựa như vừa mới đến ra hỏi thăm tăng nhân, sau đó được đưa đến một căn phòng yên tĩnh.

Nhìn thấy hắn đến, hai người trong phòng đều không đứng dậy.

Diệp Vân Đình mặt mày hờ hững, tinh tế thưởng thức chén trà. Ngược lại là Lý Phượng Kỳ phá lệ nhìn sang, nói: "Nhị công tử đến rồi, ngồi đi."

"Để Vương gia đợi lâu." Diệp Bạc Như làm ra dáng vẻ khoan thai đến chậm: "Không nghĩ tới Vương gia và đại ca đến sớm như vậy, là ta thất lễ." Nói xong giả vờ giả vịt chắp tay áy náy.

"..." Lý Phượng Kỳ khóe miệng giật một cái, chỉ trời bên ngoài, tự tiếu phi tiếu nói: "Đã trưa rồi, cũng không còn sớm, ta với Vân Đình đã dùng qua điểm tâm mới đến, vừa tới không lâu lắm, chắc nhị công tử cũng là như thế?"

Diệp Bạc Như gương mặt giật giật, thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình dữ tợn: "..."

Trong lòng bàn tay bấm một cái mới miễn cưỡng duy trì cảm xúc, vén lên vạt áo ngồi xuống chỗ trống: "Phải. Không bằng trước tiên nói tới chính sự hôm nay."

"Ngươi thật sự tìm được giải dược?" Lý Phượng Kỳ tỏ vẻ hoài nghi, một tay chống cằm, ánh mắt đánh giá hắn: "Lão hồ ly Hàn Thiền này cũng không dễ lừa gạt."

"Hiện tại đã là hồ ly bệnh." Diệp Bạc Như nhíu mày, lơ đễnh nói: "Là thật hay giả, đến lúc đó Vương gia tìm đại phu kiểm chứng là biết."

Lý Phượng Kỳ nở nụ cười, vẫn dáng vẻ không tin lắm: "Thuốc giải ở đâu, chung quy trước hết phải để cho ta kiểm một chút."

Diệp Bạc Như từ trong tay áo móc ra một bình bạch ngọc nhỏ để lên bàn, nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ, trong mắt đè nén cảm xúc đang cuộn trào: "Ta cam kết đã làm được việc, đề nghị lúc trước... Không biết Vương gia có khả năng thực hiện được không?"

Hắn nói xong, ác ý nở nụ cười liếc nhìn Diệp Vân Đình.

"Lúc trước đề nghị gì? Sao ta không nhớ ra, ngươi nói lại ta nghe." Lý Phượng Kỳ thuận miệng nói.

Thái độ hắn quá tùy ý, Diệp Bạc Như hơi nhíu lông mày, trong lòng bỗng nhiên sinh ra bất an. Nhưng ngay sau đó hắn nhớ tới thuốc giải còn cất trong quốc công phủ, tâm lý liền thả lòng. Thuốc giải ở trong tay hắn, không sợ Vĩnh An vương không thỏa hiệp.

Nói ra điều kiện đã xếp đặt của mình.

"Vương gia giúp ta lên làm thế tử quốc công phủ thế tử, còn có... giao Diệp Vân Đình giao cho ta xử trí." Hắn không gọi "Đại ca" nữa, ánh mắt ác ý nhìn qua Diệp Vân Đình, thời điểm chuyển hướng nhìn Lý Phượng Kỳ liền đổi thành dáng vẻ ôn hòa, ngữ khí mập mờ nói: "Như vậy, ta chính là người của Vương gia. Diệp Vân Đình có thể làm, ta có thể làm. Diệp Vân Đình không thể làm, ta cũng có thể làm."

Hắn nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ, ánh mắt tràn đầy bình tĩnh: "Ta có thể hữu dụng hơn nhiều so với một nam Vương phi vô dụng. Huống hồ, ngày sau nếu Vương gia đăng đại bảo, e sợ lưu lại thanh danh ô uế, không bằng... ta thay Vương gia xoá bỏ chuyện ô uế này."

Một bình thuốc giải, đổi lấy vị trí thế tử, còn có một mạng của Diệp Vân Đình. Còn tặng thêm cho hắn lòng trung thành.

Đối với Vĩnh An vương mà nói, thật sự là mối làm ăn một vốn bốn lời. Hắn không thể cam lòng từ chối.

Diệp Bạc Như thần sắc thong dong, tràn đầy tự tin.

Dư quang đảo qua Diệp Vân Đình bên cạnh cuối cùng cũng đặt chén trà xuống, không ngừng nhìn về phía Vĩnh An vương như đang cầu xin trợ giúp, trong lòng âm thầm xem thường.

"Ta nghĩ giữa huynh đệ các ngươi cũng không có cừu oán?" Lý Phượng Kỳ nhẹ giọng nở nụ cười, tựa như bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?"

"Đây là chuyện giữa huynh đệ ta." Diệp Bạc Như cười nói: "Ta tự mình xử trí, sẽ không gây phiền phức cho Vương gia. Vương gia cứ việc yên tâm."

"Thì ra là vậy." Ý cười bên môi Lý Phượng Kỳ nhạt đi, trong mắt không có tâm tình gì nhìn hắn: "Vốn tưởng ngươi chỉ có dã tâm lớn, không nghĩ tới còn dám đánh chủ ý lên người Vân Đình. Như vậy... không thể để ngươi sống nữa."

Không đề phòng hắn bỗng nhiên trở mặt, ý cười còn chưa tan đi trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Bạc Như liền biến thành ngạc nhiên: "Vương gia là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lý Phượng Kỳ cười nhạo một tiếng, mở ra tay: "Giao thuốc giải ra đây, tạm thời tha cho ngươi một mạng."

Nói tới mức như vậy, Diệp Bạc Như sao còn không rõ chính mình bị lừa giết, hắn nỗ lực duy trì trấn định, lời nói mang theo uy hiếp: "Vương gia nếu muốn làm người nói không giữ lời, thì đừng trách ta bất nhân bất nghĩa." Hắn cười lạnh một tiếng: "Vừa mới quên nói cho Vương gia, thời điểm ta ra cửa vội vàng, không cẩn thận cầm nhầm, thuốc giải chân chính rơi ở trong phủ. Hiện tại bị Vương gia doạ như thế một, sắp không nhớ rõ rơi ở nơi nào..."

Nghĩ đến hậu chiêu, Diệp Bạc Như càng trấn định hơn.

"Vương gia hà tất phải kêu đánh kêu giết? Nói thế nào hắn cũng là nhị đệ của ta." Diệp Vân Đình vẫn luôn không nói lời nào lúc này lại bỗng nhiên xen vào nói: "Không bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện..."

Y ưu nhã thay hai người rót đầy chén trà, dường như thật đang khuyên nhủ.

Diệp Bạc Như liếc nhìn y một cái, ánh mắt châm biếm, quả nhiên trước sau vẫn nhu nhược như thế, chỉ có thể ba phải.

Cũng không đợi hắn yên lòng, lời nói kế tiếp của Diệp Vân Đình khiến hắn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

"Phùng thị dù sao cũng có thai, phụ thân sau khi biết tin nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Lúc này nếu xung đột với Nhị đệ, sợ là sẽ kết thù kết oán với quốc công phủ."

Hết chương 77.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play