Xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Vĩnh An vương phủ, sau đó Lý Phượng Kỳ sai Ngũ Canh đi mời đại phu đáng tin đến kiểm nghiệm thuốc.

Đại phu đã lớn tuổi, đi đứng không nhanh nhẹn nữa, được Ngũ Canh nửa nâng nửa đỡ tiến vào. Tới nơi, đại phu chống gối thật lâu mới hồi được sức, bày ra đầy đủ công cụ kiểm thuốc: "Đưa thuốc cho lão hủ nhìn."

Lão đại này phu vốn là quân y của Bắc Cương, bởi vì lớn tuổi nên nghỉ hưu, mở một y quán dưỡng lão tại kinh thành, vì Lý Phượng Kỳ lúc trước đã tìm ông thảo luận phương pháp giải hàn độc, nên cũng biết tình trạng thân thể của hắn.

Lý Phượng Kỳ đưa bình thuốc cho hắn, nói: "Ta xem qua thấy bên trong có mấy vị thuốc có tác dụng chữa bệnh, nhưng cũng không loại trừ trường hợp chỉ dùng để mê hoặc ta."

Lão đại phu nhận lấy bình thuốc, cẩn thận từng li từng tí lấy viên thuốc ra, đầu tiên là đặt trên chóp mũi ngửi một cái: "Quả nhiên đúng bệnh, lúc ta nghiên cứu thuốc giải, cũng từng thử dùng mấy vị thuốc này." Tiếp đó liền dùng một cái ngân châm nhẹ cọ qua mặt ngoài của viên thuốc, dùng đầu lưỡi nếm thử.

Lát sau nói: "Bên trong còn có mấy loại dược liệu ta không phân biệt được. Nhưng chắc chắn là không có độc."

"Đó thật sự là thuốc giải?" Diệp Vân Đình ánh mắt sáng lên.

"Có thể thử một lần." Lão đại phu nói: "Ta với Vương gia đã thảo luận về hàn độc này rất nhiều lần, cùng thử dùng qua dược liệu ở đây, nhưng có mấy vị thuốc xung đột với nhau, cuối cùng vẫn sinh ra độc tính, không thể thành công. Viên thuốc này bên trong có mấy vị ta không phân biệt được, nhưng chắc chắn có tác dụng trung hòa độc tính. Khiến nó không gây độc nữa, khả năng là thuốc giải rất cao."

Hắn nói những lời này, Lý Phượng Kỳ đương nhiên hiểu rõ nhất.

Vân vê viên thuốc quan sát trong chốc lát, hắn ngửa đầu nuốt viên thuốc xuống. Hành động của hắn quá nhanh, ba người ở đây không kịp phản ứng, đều kinh hãi kêu lên, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

"Nếu không độc, vậy thử xem." Bị ba con mắt nhìn chằm chằm nhưng thần sắc Lý Phượng Kỳ vẫn thoải mái. Viên thuốc kia từ cổ họng hắn lăn xuống bụng, bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì.

Lão đại phu bắt mạch thử, gật gù: "Trước mắt không nhìn ra điều gì, hai ngày nay tốt nhất ta đi theo Vương gia, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình."

Lý Phượng Kỳ đáp lại, thấy Chu Liệt cũng đã lại đây nhìn mình chằm chằm, hắn vung tay: "Tất cả giải tán đi."

Cuối cùng chỉ còn Diệp Vân Đình và lão đại phu ở trong viện.

Chu Liệt và Ngũ Canh bị đuổi ra ngoài đều không cam lòng, chờ người đi vào rồi, bọn họ bố trí bảo vệ vương phủ tầng tầng lớp lớp xong, bảo đảm sẽ không bị người ngoài thám thính, liền lén lén lút lút đến cây lớn trong chính viện, mỗi người một cây quan sát tình hình bên trong.

Chân Vương gia đã bị thương vài tháng không thấy khá hơn, tuy rằng ngoài miệng bọn họ không nói, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng. Giờ thấy có hy vọng khỏi bệnh đều không nén được vui mừng.

***

Vương phủ bên này bày trận địa sẵn sàng đón địch, trong hoàng cung bầu không khí cũng trầm ngưng.

Từ khi Diệp Bạc Như phát hiện ám thất, thân phận Hàn Thiền đã nổi lên mặt nước. Lý Tung mang theo cuộn hồ sơ kia, trông coi trong Chiêu Thuần cung cả đêm.

Một đêm này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, về mối quan hệ giữa hắn và Hàn Thiền, còn có phụ hoàng hoang dâm ngu ngốc.

Hắn đọc đi đọc lại hồ sơ rất nhiều lần, chắc chắn có thể xác định rằng vụ án của Triệu gia là một án oan. Trong hồ sơ sai lầm chồng chất, thậm chí ngay cả chứng cứ nhận tội đều không có, đã tuyên bản án kết tội, chém đầu cả nhà. Thực sự quá mức hoang đường. Tính theo thời gian của hồ sơ, khi đó hoàng tổ phụ đã tuổi cao sức yếu, rất nhiều việc đều cho phụ hoàng giải quyết.

Vậy việc Triệu gia diệt tộc không thể tách rời quan hệ với phụ hoàng. Loại trừ người bất đồng ý kiến hay mượn cơ hội trả thù đều có khả năng.

Trong nháy mắt suy nghĩ rõ ràng, hắn oán hận phụ hoàng, nhưng lại có chút vui mừng. Nếu không phải do án oan của Triệu gia, Hàn Thiền sẽ không phải là Hàn Thiền, càng sẽ không vào đông cung làm Tịch tiên sinh của hắn...

"Ta sẽ bồi thường cho ngươi."

Hắn nhìn Hàn Thiền tiều tụy mặt mũi tái nhợt, ngồi bất động đến bình minh.

Hôm sau trời vừa sáng, thái y lại châm cứu thêm lần nữa, Hàn Thiền đã hạ sốt, tỉnh lại từ trong cơn mê.

Lúc đầu ánh mắt của hắn có chút hỗn độn, chờ thấy rõ khung cảnh xung quanh, sau khi nhìn thấy Lý Tung, vẻ mặt lạnh xuống: "Bệ hạ không giết ta sao?"

"Ta biết cả rồi." Tay Lý Tung run lên, nhưng vẫn đưa hai cuộn hồ sơ tới trước mặt y.

Hàn Thiền mắt nhìn hồ sơ, trầm mặc thật lâu.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ cười một tiếng, giễu cợt nói: "Sao nào, bệ hạ cũng phải như phụ thân ngài, đuổi cùng giết tận?"

Đôi mắt y vô cùng lạnh lùng, như lưỡi dao sắc đâm thẳng vào trong lòng Lý Tung.

Trong nháy mắt đó, Lý Tung gần như muốn bỏ chạy. Giữa hắn và Hàn Thiền, không chỉ là thân phận và tuổi tác cách biệt, còn có huyết hải thâm cừu cả nhà Triệu gia.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không muốn từ bỏ.

Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, thanh âm ôn hòa: "Ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm, đều được."

Hàn Thiền cụp mắt, xem thường lời hắn nói: "Bồi thường? Ta không cần bệ hạ thương hại."

"Không phải thương hại." Lý Tung vội vàng nói: "Hồ sơ ta đã xem qua, vụ án Triệu gia sai lầm chồng chất, vốn là án oan."

"Án oan?" Hàn Thiền lúc này mới ngước mắt nhìn hắn, trào phúng nói: "Bệ hạ cũng biết đây là án oan?" Y tựa nhớ ra điều gì, ngữ khí căm hận nói: "Tiên hoàng ngu ngốc vô năng, cố tình mơ ước vị trí Thái tử, bỗng nhiên đắc thế, người chết ở dưới tay hắn nhiều vô kể. Chịu oan khuất không chỉ có mình Triệu gia!"

"Vậy ngươi muốn ta phải làm sao?" Lý Tung cắn răng: "Hắn là phụ hoàng ta, vụ án là hắn làm, không có quan hệ gì với ta! Ta chỉ có thể vì ngươi lật lại bản án cho Triệu gia! Ta còn có thể làm sao được nữa?!"

Lời nói mang đầy oán giận của hắn khiến Hàn Thiền im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Ngươi nguyện ý lật lại án Triệu gia sao?"

"Chỉ cần ngươi dưỡng bệnh cho tốt." Lý Tung nén giận, nhét chăn thay hắn, nói: "Ta sẽ trả lại sự trong sạch cho Triệu gia."

Hắn nhìn vào mắt Hàn Thiền, chậm rãi nói: "Lỗi của phụ hoàng ta sẽ tận lực bù đắp. Nhưng những chuyện sau này, ta hi vọng lão sư có thể bỏ qua ân oán đời trước, phụ hoàng là phụ hoàng, ta là ta."

Những lời này là lời thật lòng nói với nhau, Hàn Thiền nghe vậy im lặng một lúc, sau mới nói: "Được."

Nghe được câu trả lời của y, vẻ mặt Lý Tung thoải mái hơn rất nhiều, hắn đứng lên, nói: "Lão sư dưỡng bệnh cho tốt, chuyện của Triệu gia cứ giao cho ta."

Nói xong bước nhẹ ra ngoài. Hàn Thiền nghe thấy hắn ở bên ngoài dặn dò Thôi Hi phái thêm vài người tới Chiêu Thuần cung.

Huyên náo nửa ngày, bên ngoài truyền vào âm thanh cung tiễn, hẳn là Lý Tung rời đi.

Ngay sau đó ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, Hàn Thiền nghiêng đầu nhìn, thấy Thôi Hi tự mình bưng thuốc tiến vào, diện với ánh mắt của y, đặt bát thuốc xuống vuốt ve lòng bàn tay rồi nói: "Không hổ là thái phó đại nhân, tình cảnh như vậy cũng có thể chuyển nguy thành an, bệ hạ biết được 'Chân tướng', bây giờ hận không thể móc tim gan cho ngươi. Chính là linh hồn của Triệu đại nhân sợ sẽ không thể an tâm."

Hàn Thiền chống khuỷu tay chậm rãi ngồi dậy, vài sợi tóc bạc rơi trên bả vai, nhưng không yếu ớt chút nào: "Thôi Thường Thị và Triệu gia không quen không biết, không nên bận tâm quá nhiều."

"Ta chỉ không đành lòng nhìn Thái phó đại nhân đùa giỡn tình cảm của bệ hạ thôi." Thôi Hi trên mặt cười tủm tỉm, ánh mắt lại lộ ra chút phán xét: "Thái phó đại nhân không cảm thấy thẹn với lòng sao?"

"Chuyện trước giờ ta làm, ngẩng đầu cúi đầu không thẹn với trời đất." Hàn Thiền cười khẩy: "Ngươi đối với hoàng đế có mấy phần trung tâm? Sao phải giả vờ giả vịt."

Thôi Hi nghe vậy ý cười càng đậm: "Thái phó đại nhân sai rồi. Ta mặc dù là người có thù tất báo, nhưng cũng không nợ ân tình. Bệ hạ coi trọng ta, ta làm việc vì bệ hạ. Ân tình này đã được trả lại."

Hắn đặt chén thuốc lên tay Hàn Thiền, cuối cùng chỉ nói: "Thái phó thừa lúc thuốc nóng uống đi. Ta còn có việc, không cùng Thái phó nói chuyện phiếm được."

Thấy hắn lùi ra, Hàn Thiền bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch, cụp mắt suy nghĩ, lúc này, Lý Phượng Kỳ đã lấy được giải dược.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn là Lý Phượng Kỳ liên thủ với hắn, đưa chân tướng năm đó phơi bày với hậu thế, bức Lý Tung nhường ngôi, đưa ngôi vị hoàng đế trở lại chính thống. Như vậy là biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhưng cố tình Lý Phượng Kỳ lại ngu xuẩn mất khôn, hắn chỉ có thể dùng kế hạ độc, để hắn thấy rõ cái gọi là "Huynh đệ tình thâm".

Không nghĩ rằng dù vậy, Lý Phượng Kỳ vẫn không nguyện ý hợp tác với hắn.

Đã như vậy, hắn chỉ có thể dùng biện pháp của chính mình.

Hàn Thiền chân trần xuống giường, đẩy cửa sổ nhìn cung điện rộng lớn bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Ngôi vị hoàng đế này, chỉ có thể dành cho huyết mạch của điện hạ."

***

Diệp Vân Đình và lão đại phu, một tấc không rời canh giữ bên người Lý Phượng Kỳ.

Lý Phượng Kỳ thấy y lo lắng, có chút buồn cười lại có chút ấm áp, kéo tay y dụ dỗ nói: "Ngươi ngủ một giấc đi, nói không chừng ta đang tốt rồi!"

"Không ngủ được." Diệp Vân Đình liếc mắt nhìn hắn, rút tay ra đi tới hỏi lão đại phu: "Có tốt hơn không?"

Lão đại phu cứ cách nửa canh giờ sẽ tới bắt mạch cho Lý Phượng Kỳ, lại dùng ngân châm kiểm tra hai chân của hắn. Bây giờ đã là chạng vạng, lão đại phu vẫn chưa nói ra kết quả, khiến y có chút lo lắng.

"Đây đúng là thuốc giải." Lão đại phu so sánh kết quả mấy lần chẩn mạch, mặt lộ vẻ vui mừng: "Kinh mạch trong cơ thể Vương gia đang từ từ mở ra, độc tính hàn độc ở hai chân đã suy yếu. Nhưng hiện tại mới qua thời gian ngắn còn chưa thấy rõ."

Diệp Vân Đình vui vẻ: "Thật chứ? Vậy phải bao lâu sau mới có thể hoàn toàn giải độc đứng lên được?"

Lão đại phu lắc đầu: "Không phải quá tốt, nhưng đúng là độc tính đã giảm." Hắn trầm ngâm chốc lát nói: "Ta kê thêm hai loại thuốc hỗ trợ tiêu diệt hàn độc. Mấy ngày nay ta ở tạm vương phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể điều chỉnh lượng thuốc. Vương gia nếu xảy ra chuyện gì, có thể gọi ta tới bất cứ lúc nào."

Diệp Vân Đình nói ba tiếng được liên tiếp, kêu Quý Liêm đi an bài nơi ở cho lão đại phu, lại nhớ ra điều gì, nghiêm mặt dặn dò: "Việc giải độc của Vương gia, nhất định không thể truyền ra ngoài. Nói với bên ngoài độc của Vương gia phát tác, tình hình không tốt lắm."

Lão đại phu tự biết nặng nhẹ, gật đầu đáp ứng, theo Quý Liêm đi ra ngoài.

Lý Phượng Kỳ bị lạnh nhạt bên cạnh không nhịn được lên tiếng tăng cảm giác tồn tại của mình: "Sao nhìn ngươi còn cao hứng hơn ta vậy?"

"Đương nhiên phải cao hứng rồi!" Diệp Vân Đình xoay người, ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng sờ hai chân đang bất động của hắn: "Sau này ngài sẽ không phải chịu khổ vì hàn độc nữa."

Y tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Lý Phượng Kỳ hàn độc phát tác, tuy nhiên mỗi lần Lý Phượng Kỳ phát độc sau đó đều cố ý tránh né y, nhưng y tình cờ nhìn thấy trên đùi hắn có thêm vài vết thương liền biết nhất định hàn độc lại phát tác.

Chỉ là Lý Phượng Kỳ không muốn y lo lắng, y cũng chỉ có thể làm bộ chưa từng phát hiện.

Lý Phượng Kỳ nhìn vẻ mặt cao hứng nhưng không giấu được đau lòng của y, không nhịn được vuốt ve gáy y: "Không phải đã nói ngươi không nên nhìn sao, ngươi lại lén nhìn trộm?"

Lần trước Diệp Vân Đình chứng kiến cảnh hàn độc phát tác là một bất ngờ, một mình hắn chịu đựng đau đớn thì thôi, không hy vọng Diệp Vân Đình cũng khó chịu vì nó.

"Ta không nhìn lén." Diệp Vân Đình tức giận lườm hắn: "Nhưng mắt ta không mù, sao có thể không nhìn thấy vết thương mới trên đùi?"

"Sẽ không như vậy nữa." Lý Phượng Kỳ khẽ cười, đè gáy y lại hôn nhẹ lên trán: "Sẽ không khiến ngươi phải lo lắng nữa."

"Mạnh miệng nói ít thôi." Tướng quân ra chiến trường, thời điểm nào có thể bớt lo chứ?

Diệp Vân Đình hất tay hắn ra, đứng dậy không tiếp tục để ý tới hắn, gọi người chuẩn bị nước tắm rửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play