*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Vân Đình nhìn Lý Phượng Kỳ, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Có chua xót bất bình, có tiếc nuối bất lực, càng nhiều hơn, là... đau lòng.

Vĩnh An vương trấn thủ biên cương, Bắc Chiêu Chiến Thần bảo vệ quốc gia an bình lại bị những người kia bức bách đến hoàn cảnh như vậy. Thời điểm hắn cuối cùng phải liên thủ cùng Hàn Thiền, có hay không trong lòng vô cùng xem thường chính bản thân mình?

Diệp Vân Đình không thể nói rõ.

Nhưng y không quên, khoảnh khắc nhận lấy thuốc giải đó, trong mắt Lý Phượng Kỳ là không cam lòng và khuất nhục.

Hắn vốn không nên như vậy.

Biến cố kiếp trước trong giấc mơ khiến trong lòng Diệp Vân Đình dâng lên nỗi buồn, y sững sờ nhìn Lý Phượng Kỳ, trong mắt dường như có ngàn vạn lời muốn nói.

—— không phải y không muốn nói, mà là không thể nói.

Lý Phượng Kỳ bị y nhìn như vậy, ánh mắt lóe lên. Diệp Vân Đình từ sau khi tỉnh dậy, ánh mắt nhìn hắn có gì đó không đúng, tuy rằng không biết nguyên do, nhưng hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Muốn làm tướng giỏi, phải biết phán đoán tình hình.

Hắn nhướng mày, ngữ khí mập mờ nói: "Đại công tử cứ nhìn ta như vậy, ta đây sẽ hiểu lầm. Không phải trong mộng đại công tử thấy ta đó chứ?"

Lông mi Diệp Vân Đình run rẩy, nhưng lại không nói dối, khẽ gật đầu một cái, "Ừ" một tiếng.

"?"

Lý Phượng Kỳ vốn chỉ thuận miệng trêu đùa, đương nhiên sẽ không thực sự nghĩ rằng Diệp Vân Đình mơ thấy hắn.

Nhưng Diệp Vân Đình lại gật đầu, khiến hắn sửng sốt trong nháy mắt, hoàn hồn lại mừng tít mắt, cao giọng nói, âm cuối mang theo sung sướng: "Mơ thấy ta thế nào?" Tại sao lại khóc cơ chứ?

Lý Phượng Kỳ nghĩ thầm, ta cũng đâu nỡ khiến y khóc.

Nhưng nghĩ lại lúc y vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ lông mi đọng nước, lại cảm thấy ở thời điểm thích hợp khóc một chút cũng được.

Diệp Vân Đình không biết suy nghĩ tronglòng hắn, hàm hồ ô a một tiếng, nói không nhớ rõ.

Kì thực trong đầu còn đang suy nghĩ những việc nhìn thấy trong mơ.

Trong giấc mơ, có hai điểm khiến y vô cùng quan tâm.

Một là Chu Liệt từng nói, lâm trận phản bội cùng Triệu Viêm vây giết Huyền Giáp quân là Dương Bất Vĩ. Tên Dương Bất Vĩ này y chưa từng nghe qua, nhưng Triệu Viêm thì y biết, chính là giám quân Lý Tung phái đến phủ đô đốc Bắc Cương, giả truyền tin tức kích động Chu Văn khởi binh, đời này mật thư của Lý Phượng Kỳ đúng lúc truyền tới tay Chu Văn, giám quân Triệu Viêm đã bị chém đầu, đưa đến trước mặt Lý Tung.

Vậy chỉ còn lại Dương Bất Vĩ, nghe ngữ khí của Chu Liệt, Dương Bất Vĩ chắc chắn cũng là tâm phúc của Lý Phượng Kỳ, cho nên khi hắn lâm trận phản bội, Chu Liệt mới không ứng phó kịp.

Thứ hai là Thẩm gia. Có quá nhiều gia tộc họ Thẩm, nhưng có thể điều động binh mã Lê Châu, lại có quan hệ cùng lão Vương phi thì chỉ có một.

—— chính là nhà mẹ đẻ của lão Vương phi Thẩm Vãn Ngọc.

Chủ nhà họ Thẩm Thẩm Trọng Dư, là đại đô đốc phủ đô đốc Niết Dương, Niết Dương cai quản Gia Châu và Lê Châu. Nhưng những năm gần đây, Thẩm gia vì không có người nối nghiệp, lại mệt mỏi với việc nuôi quân luyện binh nên quân lực Niết Dương không lớn như lúc trước. Lại thêm Niết Dương cũng không gần kinh đô, cũng không gần biên quan, vị trí hết sức khó xử. Những năm này Thẩm gia thật ra đang đi xuống dốc. Gia chủ thế hệ này thuộc hàng con cháu lão Vương phi, bán đi lão Vương phi để đạt được sự tín nhiệm của Lý Tung, cũng chẳng có gì lạ.

Cũng may đời này Lý Phượng Kỳ đã sớm phái người đem lão Vương phi trở lại kinh thành, lão Vương phi chưa hướng Thẩm gia cầu viện, mới có thể tránh được tai nạn này.

Nghĩ đến lão Vương phi trong quan tài thi thể bị phá vụn, Diệp Vân Đình chỉ cảm thấy sợ hãi một hồi, y lại nhìn Lý Phượng Kỳ, khẽ mím môi, thầm nghĩ nên tìm cơ hội thích hợp, nhắc nhở Lý Phượng Kỳ một chút.

Lý Phượng Kỳ bị hắn nhìn trong lòng cảm thấy xao động, hắn luôn cảm giác ánh mắt Diệp Vân Đình hôm nay nhìn hắn đong đầy tình cảm.

Hắn trong lòng tự hỏi, lẽ nào Diệp Vân Đình rốt cục hiểu ra rồi, trong lòng cũng coi trọng hắn nhưng lại xấu hổ không dám nói ra?

Nghĩ đến đây, lại nhớ ra hôm nay còn chuyện lớn phải làm, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ, lấy y phục Quý Liêm chuẩn bị đưa cho y: "Hôm nay còn có chuyện phải làm, đại công tử trước tiên thay y phục đi."

Diệp Vân Đình đành phải thu hồi tâm tư, rửa mặt thay y phục.

Chờ sau khi thu thập xong xuôi, hai người dùng qua đồ ăn sáng, Lý Phượng Kỳ gọi người chuẩn bị xe ngựa xuất môn.

Ngồitrên xe ngựa, Diệp Vân Đình nhịn không được hỏi: "Vương gia rốt cuộc muốn đi làm chuyện gì vậy?" Xem dáng vẻ hắn thoải mái, không giống như đi làm chuyện nghiêm trọng.

"Đến nơi sẽ biết."

Lý Phượng Kỳ không chịu nói, chỉ bảo phu xe đánh xe hướng đường lớn mà đi.

Xe ngựa một đường thẳng tiến về phía trước, đến đường lớn, Lý Phượng Kỳ liền giục Diệp Vân Đình xuống xe. Diệp Vân Đình lơ ngơ theo hắn ra phố, thấy hai bên đường đều là bày sạp nhỏ bán hàng rong, người đi đường tấp nập, cảnh tượng mua bán náo nhiệt.

Diệp Vân Đình ít có cơ hội đi dạo ở bên ngoài, lúc trước tại quốc công phủ bị hạn chế không cho xuất môn, cảnh tượng bên ngoài đều do Quý Liêm nói cho y nghe, tình cờ ra ngoài, cũng chỉ có thể liếc qua một chút. Sau đó tới vương phủ, cũng luôn ở trong phủ, duy nhất một lần đi lại trên đường lớn cũng chỉ vì muốn diễn trò. Thẳng đến hiện tại tuy tình thế xoay chuyển, y cuối cùng đã được tự do, nhưng cũng không nghĩ tới việc ra bên ngoài thăm thú một chút.

Bây giờ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, không khỏi ngơ ngác.

Sau đó lại có chút nghi hoặc: "Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?"

"Ba ngày nữa là đến Tết Trùng dương*." Lý Phượng Kỳ thấy sắc mặt y, liền biết y quả nhiên không nhớ rõ.

*Tết Trùng dương hay Tết Trùng cửu, theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày mùng 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm, lấy sự lặp lại của hai số 9 để nói về sự trường thọ. Tết Trùng dương mang nhiều ý nghĩa: chúc mừng cho mùa màng bội thu, hay là ngày mọi người rủ nhau lên núi cao; tết của người già: biểu đạt lòng tôn kính người già của mọi người, chúc các cụ mạnh khỏe, sống lâu.

"Tết Trùng dương cần cúng bái tổ tiên, sợ sẽ không nhàn rỗi xuất môn du ngoạn nên chọn hôm nay." Lý Phượng Kỳ nhìn y nói: "Đại công tử chắc còn chưa thấy qua cảnh tượng náo nhiệt của kinh thành vào ngày tết Trùng dương?"

Kinh thành là đia phương phồn hoa nhất Bắc Chiêu, nên các lễ hội diễn ra rất sôi động.

Ngày Tết Trùng dương, hoàng gia cùng gia đình quý tộc đều phải cúng bái tổ tiên,nhưng bách tính trên phố không chú ý nhiều như vậy, Trùng dương chưa đến, bọn họ đã làm bánh ngọt, rượu hoa cúc. Một nhóm trẻ con mang theo đủ loại diều giấy nô đùa, trông vô cùng sinh động và vui mắt.

Diệp Vân Đình xác thực chưa từng thấy cảnh tượng như thế, đôi mắt y cong cong, đáy mắt tràn đầy vui sướng: "Ta trước đây đã được ăn bánh ngọt trùng dương vú em làm. Nghe nói sẽ ngon hơn khi uống cùng rượu hoa cúc..." Nhưng khi đó y còn nhỏ tuổi, vú em đương nhiên sẽ không cho y uống rượu.

Lý Phượng Kỳ đi song song bên hắn, giải thích cho y tập tục vào ngày Tết Trùng dương: "Ngoại trừ bánh ngọt, rượu hoa cúc, còn có ngọc bội thù du*, trâm hoa cúc, thả diều giấy, cùng nhau leo núi,..."

*thù du:



Mỗi khi nói đến điều gì đó, thì sẽ tìm một quầy hàng chỉ cho Diệp Vân Đình xem.

Vì tập tục này, hàng năm sẽ có rất nhiều quầy hàng rong bán bánh Trùng dương, rượu hoa cúc, còn người có tay nghề sẽ làm diều giấy, thỉnh thoảng sẽ có những cô gái trẻ mang theo giỏ hoa, bên trong có chứa thù du cùng hoa cúc.

Diệp Vân Đình nhìn đến chóng mặt, trên mặt ý cười sâu sắc.

Lý Phượng Kỳ ngửa đầu nhìn y, cũng mang theo ý cười, thần sắc ôn hòa.

Dân chúng xung quanh lén lút quan sát hai người, thỉnh thoảng sẽ "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm người thành thân quả nhiên khác trước. Trước đây Vĩnh An vương phi ngựa trên phố, đừng nói tới nở nụ cười, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn sang bên cạnh.

Bây giờ lại bồi Vương phi đi dạo trên phố, nhìn cũng không uy nghiêm ghê gớm như trước, tuy là hai nam nhân, nhưng so với phu thê bình thường chẳng có gì khác biệt.

Có người bán hàng rong lanh lợi gan lớn còn thử hét: "Vương gia muốn mua một chút bánh ngọt cho Vương phi không? Vợ ta làm bánh Trùng dương ngon nhất đó."

Có người mở đầu, liền có người liên tiếp phụ hoạ.

"Nhà ta cũng cất rượu hoa cúc thơm và ngon lắm, Vương gia Vương phi có muốn thử không?"

"Túi thơm thù du có thể đuổi tà, Vương gia Vương phi có muốn xem qua một chút?"

"..."

Người bán hàng hai bên kêu lên không dứt, Diệp Vân Đình chưa bao giờ đối mặt với cảnh tượng này, nhất thời nhìn hai bên không biết nên đi về đâu.

Bên này Lý Phượng Kỳ kéo y một cái, mang y đến quầy hàng bày túi thơm, chọn hai cái túi thơm rồi trả tiền: "Túi thơm này chứa thù du đã mài thành phấn, trùng dương đeo để trừ tà tránh họa." Nói xong tự tay đeo túi thơm màu xanh sẫm bên hông y.

Diệp Vân Đình hôm nay mặc một chiếc áo choàng bằng gấm trần bông màu trắng có thêu hoa văn tối màu, trên vạt áo thêu một khóm trúc xanh, túi thơm màu xanh sẫm đeo lên trông vô cùng hoà hợp.

Diệp Vân Đình cúi đầu, ngón tay khẽ đẩy túi thơm, khóe miệng không khỏi nhếch lên cao hơn.

Y thấy trong tay Lý Phượng Kỳ cũng cầm một cái, dựa theo tâm tư ông mất cân giò bà thò chai rượu, y ngồi xổm người xuống thắt ở bên hông cho hắn.

Lý Phượng Kỳ nhìn ngón tay y linh hoạt qua lại, rất nhanh đã thắt xong nút buộc, sau đó y ngửa đầu nhìn hắn, mặt mày xán lạn: "Được rồi."

"Cảm ơn." Lý Phượng Kỳ xoa xoa ngón tay, kiềm chế ham muốn chạm vào mắt y.

"Vương gia khách khí." Diệp Vân Đình đứng lên, đẩy hắn đi tới một quầy hàng khác.

Ngày hôm đó, hai người đi dạo tất cả các quầy hàng trên đường lớn.

Thời điểm trở lại đã là chạng vạng, trong lòng Lý Phượng Kỳ ôm ba bình rượu hoa cúc, hai hộp bánh Trùng dương lớn, Diệp Vân Đình không cầm gì, đẩy Lý Phượng Kỳ đi về hướng xe ngựa.

Hai người giống như dân chúng bình thường, bước đi thật chậm, nhìn thấy quầy hàng thú vị lại đi vào xem qua một chút, khi đến trước xe ngựa, trong ngực Lý Phượng Kỳ lại có thêm một chậu hoa cúc nữa.

Phu xe nhìn tình cảnh này, hai mắt đều sắp muốn nhảy ra ngoài. Hắn tuy không hầu hạ từ xưa trong vương phủ, nhưng mấy ngày nay nghe hạ nhân nhắc tới Vĩnh An vương, đều là thần sắc sợ hãi như trông thấy quỷ La Sát.

Hắn hôm nay bị gọi tới, trong lòng còn có chút run sợ.

Nhưng nhìn vào lúc này, lại cảm thấy Vĩnh An vương cùng người bình thường cũng không có gì khác biệt.

Phu xe thấy hai người đã tới gần, lanh lợi bày sẵn tấm gỗ lên xe ngựa, tiếp nhận đồ vật trong lòng Lý Phượng Kỳ đặt xuống đàng hoàng, sau đó mời hai người lên xe.

Chờ hai người ổn định, phu xe mới đánh xe, chậm rãi trở về vương phủ.

Nụ cười trên mặt Diệp Vân Đình cả ngày nay chưa từng đứt đoạn, trên mặt là thần thái trẻ trung khí phách trước nay chưa từng có. Lúc này hồi phủ, y còn lưu luyến vén rèm xe lên, hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.

Lý Phượng Kỳ nhìn dáng vẻ ấy của y, nhận thấy lúc này y mới có mấy phần phù hợp với tuổi tác của mình.

Rõ ràng còn chưa nhược quán, nhưng y thường khiến người ta có cảm giác bình tĩnh thận trọng, khiến người ta dễ quên đi tuổi thật của y. Nhưng trên thực tế y mới chỉ mười chín tuổi, tính ra, so với Lý Tung còn nhỏ hơn một tuổi.

"Đại công tử nếu thích như vậy, sau này thường ra ngoài một chút." Lý Phượng Kỳ nói: "Kinh thành phồn hoa náo nhiệt, trên phố phường cũng có thật nhiều đồ vật đáng để nhìn ngắm."

Diệp Vân Đình cười gật đầu, bất tri bất giác nói ra lời nói từ đáy lòng: "Không dối gạt Vương gia, ta vốn định sau này có cơ hội, sẽ dẫn Quý Liêm đi vân du bốn phương, tìm hiểu một chút văn hoá các châu, sau đó tìm một nơi non xanh nước biếc, làm một tiên sinh..." Vẻ mặt y tràn ngập khao khát, giọng điệu đầy hy vọng vào tương lai.

Nhưng không có chỗ cho Lý Phượng Kỳ trong đó.

Lý Phượng Kỳ vẻ mặt không đổi, bình tĩnh cười gật đầu: "Vậy đại công tử nhất định phải đi tới Vị Châu, Vị Châu đất đai rộng lớn, người dân hào phóng, trên thảo nguyên có ngựa tốt và rượu mạnh, đại công tử sẽ không thất vọng."

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Vị Châu có Vĩnh An vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play