Đêm nay Diệp Vân Đình lại mơ một giấc mơ, trong mơ có Lý Phượng Kỳ.
Hắn gầy trơ xương, nửa người dựa vào đầu giường, cả người bị bóng tối bao phủ, âm trầm lạnh lùng: "Huyền Giáp quân... còn sót lại bao nhiêu người?"
"Chỉ còn lại không tới hai ngàn người." Chu Liệt quỳ gối trước giường, còn sót lại một cánh tay đặt trên ngực trái, cánh tay còn lại đã bị chém ngang vai, quấn trong một tấm vải trắng dày nhuốm đầy máu và tro: "Bọn họ đã sớm chuẩn bị, chúng ta bị trúng mai phục, giằng co hai ngày, chết rất nhiều tướng sĩ. Ân Thừa Nhữ giương cờ hiệu bình loạn, liên hợp với đội quân Lục Châu và Lê Châu tiến hành vây giết, chúng ta không chống đỡ được, cuối cùng đại ca dẫn người chặt đứt phía sau, thần mang một nhóm binh mã phá vòng vây đi vòng qua Vị Châu điều binh cứu viện, không nghĩ tới cửa thành Vị Châu đóng chặt, Dương Bất Vĩ lâm trận phản chiến, kết bọn cùng Triệu Viêm, nói chúng ta là loạn thần tặc tử giết ngay tại chỗ."
Chu Liệt lau hốc mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: "Thần liều mạng thoát khỏi vòng vây, trốn trong núi giáp ranh Tây Hoàng tìm cơ hội liên hệ với đại ca, nhưng nghe được tin Ân Thừa Nhữ đã bức bọn họ vào thung lũng, dùng đá lăn và cung tên đánh giết."
Mười vạn tướng sĩ Huyền Giáp, cuối cùng chỉ còn dư lại hắn và không tới hai ngàn người mà thôi.
Hắn biết tin đại ca qua đời chỉ có thể đè nén bi phẫn, mang theo số ít quân tinh nhuệ cải trang, nhiều lần xoay xở mới trở lại kinh thành, tìm được Vương gia.
Nhưng nhìn dáng dấp Vương gia lúc này, lòng hắn tràn đầy đau xót, thê lương.
Bắc Cương Vĩnh An vương cùng Huyền Giáp quân rong ruổi sa trường, chiến đấu ngang dọc, kết cục vẫn bị dồn đến đường cùng.
Chu Liệt căm hận nói: "Tên hoàng đế kia đối xử với Vương gia như vậy, thần liền dẫn người giết vào vương cung, cùng hắn đồng quy vu tận! Coi như trả thù cho đại ca và mấy vạn tướng sĩ, nợ máu trả máu!"
"Chu Liệt!" Lý Phượng Kỳ đột nhiên nhìn về phía hắn, sắc mặt hung tợn: "Đại ca ngươi, còn có tính mạng mấy vạn tướng sĩ, còn chưa khiến ngươi nhớ được bài học của việc hành sự lỗ mãng sao?!"
Chu Liệt thân thể run lên, hai đầu gối quỳ xuống đất, viền mắt thấm ướt: "Là mạt tướng vô năng, hy sinh vô ích tính mạng của nhiều tướng sĩ như vậy."
Lý Phượng Kỳ nhắm mắt lại, hắn dường như muốn giơ tay lên dìu Chu Liệt, nhưng ngón tay giật giật nửa ngày, nửa phần cũng không thể nâng lên.
Một lúc lâu, hắn hít một hơi, nói: "Ngươi yên tâm, tính mạng của những tướng sĩ Huyền Giáp quân, ta sẽ khiến Lý Tung cùng Ân gia, nợ máu... trả bằng máu."
"Vương gia vậy thân thể của người..." Vẻ mặt Chu Liệt chấn động, nhìn thấy bộ dáng không thể cử động của hắn, liền chần chờ: "Hay trước tiên ta mang Vương gia rời khỏi kinh thành, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun."
"Không cần." Lý Phượng Kỳ nhíu mày, dường như đang vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố nén đau đớn nói: "Ngươi dựa theo lời ta chuẩn bị dược liệu, ta có biện pháp, có thể thử một lần áp chế tạm thời độc tính trong cơ thể."
Chu Liệt nghe vậy vui mừng khôn xiết, đáp lại sau đó lặng yên rời đi.
Hắn vừa đi, Lý Phượng Kỳ khắc chế không nổi phun ra một ngụm máu đen, hắn chật vật nằm úp sấp bên giường, máu huyết đỏ sậm từ kẽ răng tràn ra, nhiễm đỏ đệm giường. Hắn dường như đã quen, sau một hồi nằm sấp mới dùng hết sức lực lật người trở lại, chờ khi có thể nằm xuống lần nữa, trên trán đã nổi gân xanh, vô cùng đáng sợ.
Mặc dù biết đây chỉ là giấc mộng, nhưng Diệp Vân Đình vẫn cảm thấy đau lòng. Y mấy lần muốn tiến lên lau máu trên khoé miệng hắn, nhưng bàn tay chỉ có thể xuyên qua thân thể kia, không có cách nào chạm vào.
Y nản lòng ngồi trên giường, nhìn dáng vẻ hô hấp yếu ớt của Lý Phượng Kỳ, nghĩ thầm hoá ra đời trước Vĩnh An vương đã từng khó khăn như vậy?
Nhưng mà chưa kịp thấy thương thế của hắn tốt lên, hình ảnh trước mắt đã xoay chuyển, y hoảng hốt chớp mắt, không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm. Lúc này Lý Phượng Kỳ được Ngũ Canh đỡ, bước chân yếu ớt đi về phía một chiếc quan tài.
Lúc này trời tối, trong viện không đốt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mơ hồ nhìn rõ mọi vật.
Bốn người khiêng cẩn thận thả quan tài xuống, khoanh tay lặng im đứng một bên.
Lý Phượng Kỳ đi lên trước, dùng sức đẩy nắp quan tài, lộ ra bóng người nằm bên trong.
Từ góc độ Diệp Vân Đình không nhìn thấy bên trong là ai, nhưng y nghe thấy Lý Phượng Kỳ run giọng kêu một tiếng "Mẫu thân".
Hô hấp y cứng lại, bước nhanh đến, thấy bên trong là thi thể của lão Vương phi.
Lão Vương phi không biết đã trải qua chuyện gì, thi thể chắp nối lung tung, trong đêm tối khiến cho lòng người kinh sợ.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Lý Phượng Kỳ cúi người nhìn chằm chằm người trong quan tài, sau đó khó khăn đứng lên, khuôn mặt trắng bệch trong bóng tối nhìn có chút doạ người.
"Chúng thần vô năng, xin Vương gia trách tội." Bốn người hầu đang đứng nghe vậy quỳ xuống, đầu lĩnh đem mọi chuyện nói ra.
Từ sau khi phó đô đốc Chu Văn dẫn mười vạn Huyền Giáp quân khởi binh tạo phản bị tiêu diệt sau, tin tức Vĩnh An vương trúng độc không còn sống lâu nữa được lưu truyền khắp nơi. Lão Vương phi ở Vinh Dương biết được tin tức, vội vàng cầu viện Thẩm gia ở Niết Dương, đồng thời lập tức từ Vinh Dương trở lại Kinh thành.
Mấy người bọn họ vốn do Lý Phượng Kỳ phái đi âm thầm bảo vệ lão Vương phi, lúc cần thiết hộ tống lão Vương phi hồi kinh. Nhưng bọn họ mãi không đợi được tin của Lý Phượng Kỳ, ngược lại lão Vương phi bỗng nhiên nôn nóng muốn trở lại kinh thành, bọn họ đành phải âm thầm bảo vệ. Nhưng không ngờ ở ngoại ô kinh thành bị tập kích, mấy người cản lại sát thủ, để thị vệ che chở lão Vương phi chạy trốn trước. Không nghĩ rằng chờ bọn họ giải quyết xong đám sát thủ đuổi tới, phát hiện thị vệ đều bị tàn sát, lão Vương phi cũng bị chém thành nhiều mảnh.
Thi thể là do bọn họ tìm rất lâu mới ghép lại được.
"Không thể bảo vệ lão Vương phi, chúng thần tự biết khó thoát tội chết. Bây giờ thi thể lão Vương phi đã đưa đến đây, chúng thần nguyện lấy cái chết tạ tội." Bốn người dứt lời đặt đao lên cổ.
Lý Phượng Kỳ trên mặt không có biểu tình gì, hắn bình tĩnh liếc nhìn bốn người vài lần, khoát tay áo một cái: "Các ngươi sống sót còn có tác dụng, đem tất cả mọi chuyện xảy ra trên đường từ Vinh Dương đến Kinh thành nói lại đầy đủ cho ta."
Bốn người thấy thế đành phải hạ đao xuống, kể lại tất cả những chuyện xảy ra trên đường đi.
Lý Phượng Kỳ sắc mặt không rõ, một lúc lâu mới cắn răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng: "Lại là Thẩm gia."
"Xem ra Vương gia đã đoán được."
Trong bóng tối có một bóng trắng chậm rãi đến, đúng là Hàn Thiền.
"Nếu Vương gia đáp ứng cùng ta hợp tác sớm một chút, lão Vương phi đã không phải chết." Đầu ngón tay hắn cầm một phong thư, đưa tới trước mặt Lý Phượng Kỳ: "Vương gia xem một chút đi, đây là Thẩm Trọng Dư đưa cho bệ hạ mấy ngày trước."
Lý Phượng Kỳ tiếp nhận, sau khi xem xong, sắc mặt càng ngày càng tối tăm.
Hàn Thiền nở nụ cười, từ trong tay áo móc ra một cái bình ngọc nhỏ: "Đây là lần thứ hai ta đưa thuốc giải, lần này, Vương gia dù sao cũng nên cam tâm tình nguyện hợp tác cùng ta rồi chứ?"
Lý Phượng Kỳ cụp mắt nhìn thuốc giải trong tay hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Hắn mở nắp bình, đem thuốc giải nuốt vào miệng. Bên môi hắn còn chút máu, sắc mặt trắng bệch, như ác quỷ khát máu, sát khí bức người.
Diệp Vân Đình đứng một bên nhìn, cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Y nhìn gương mặt như ác quỷ của Lý Phượng Kỳ, chợt nhớ tới đời trước khi Quý Liêm đến tế bái y từng thuận miệng kể ra một chuyện.
Quý Liêm từng nói, sau khi Vĩnh An vương làm hoàng đế, tính tình so với lúc trước càng lạnh lùng tàn ác, đối nội giết không ít quan viên, đối ngoại cực kì hiếu chiến chinh phạt không ngớt. Mặc dù đối phương cứu hắn từ phủ quốc công ra, nhưng Quý Liêm vẫn e sợ bản tính hung ác nên không muốn ở lại trong cung, chờ trị khỏi chân sẽ đi về Nam Việt, tìm một địa phương yên bình sống nốt quãng đời còn lại.
Lúc trước y vừa trọng sinh, ngơ ngơ ngác ngác, rất nhiều sự tình kiếp trước tràn ngập trong đầu khiến y cảm thấy hỗn loạn. Huống chi, sau đó y tiếp xúc nhiều hơn với Lý Phượng Kỳ, cảm thấy hắn tuy lạnh lùng ít nói, nhưng kì thực trong nóng ngoài lạnh, chẳng hề hung ác khủng bố giống như lời đồn đại, những lời nói linh tinh Quý Liêm nói qua lúc trước, tự nhiên cũng đã quên sạch sành sanh.
Cho nên vào giờ phút này, y nhìn biểu tình của Lý Phượng Kỳ, chợt nghĩ tới lời Quý Liêm nói.
Diệp Vân Đình trong lòng dao động, trong mắt ngập tràn chua xót.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
*
"Vân Đình, Vân Đình?"
Diệp Vân Đình chìm trong giấc mộng, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Y mơ màng mở mắt ra, trên mi còn đọng nước mắt, sững sờ nhìn Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ cau mày, tay chạm lên trán y: "Không sốt, mơ thấy ác mộng sao?" Hắn nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên mi y, nhìn viền mắt y đỏ lên, nhíu mày cười nói: "Đại công tử mơ thấy ác mộng gì vậy, sợ đến phát khóc?"
Trên miệng hắn là ý cười ôn hòa, cùng ác quỷ Tu La trong mộng Diệp Vân Đình hoàn toàn khác nhau.
Diệp Vân Đình phục hồi lại tinh thần, luống cuống tay chân ngồi dậy, giấu đầu hở đuôi lau mắt, nhưng không cảm thấy ướt át, mới nhận ra mình lại bị hắn lừa.
Y còn chưa thoát khỏi giấc mộng chua xót thê lương, tiếng nói mang theo chút khàn khàn: "Ta không khóc."
Lý Phượng Kỳ thấy viền mắt y đỏ lên, không biết y đã mơ thấy gì nên không dám trêu chọc nữa, chỉ gọi Quý Liêm bưng nước tiến vào, tự mình đưa khăn cho y: "Được, là ta nói mò, đại công tử lau mặt trước đi."
Diệp Vân Đình cầm lấy khăn tay ấn trên mặt, một lúc sau mới hoàn toàn thoát khỏi mộng cảnh kiếp trước.
Y đặt khăn mặt xuống, lại nhìn Lý Phượng Kỳ, trong mắt có chút khác lạ không giống như lúc trước. Đôi môi khép mở mấy lần mới do dự hỏi ra miệng: "Lúc trước vì sao Vương gia không cùng Thái phó hợp tác?"
Lý Phượng Kỳ không biết sao y đột nhiên hỏi tới vấn đề này, lông mày cau lại, có chút ghét bỏ nói: "Hàn Thiền này, dối trá giả dối, để đạt được mục đích có thể không chừa thủ đoạn nào, ta bình sinh ghét nhất chính là kiểu ngụy quân tử như hắn vậy, hợp tác cùng hắn, bản vương xem thường."
Diệp Vân Đình nghĩ thầm quả nhiên thế, y rũ mắt xuống, lại hỏi: "Giả thiết thì sao? Trong trường hợp nào Vương gia sẽ hợp tác cùng hắn?"
Lý Phượng Kỳ cau mày suy tư một chút, thuận miệng nói: "Trừ phi ta bị ép vào đường cùng không có cách nào khác, bằng không ta tình nguyện chết cũng sẽ không hợp tác với hắn. Cùng người như vậy kết minh, ta với hắn có gì khác biệt?"
Trái tim Diệp Vân Đình run lên, phỏng đoán trong lòng là thật.
Khi đó Lý Phượng Kỳ hẳn đã bị dồn vào đường cùng, Huyền Giáp quân đều bị tàn sát, lão Vương phi mất mạng. Thâm cừu huyết hận* chờ hắn báo thù, Chu Liệt và tướng sĩ may mắn còn sống sót đều trông cậy vào hắn, cho nên hắn nhất định phải mau chóng đứng lên.
*thù hận sâu đậm, nợ máu
Cuối cùng hắn bắt buộc phải cùng Hàn Thiền, hoặc là nói, Hàn Thiền nắm được điểm yếu của hắn, khiến cho hắn không thể không khuất phục thỏa hiệp.
Hắn mắc kẹt trong thù hận, vì báo thù nên liên thủ Hàn Thiền, e rằng đã phải làm rất nhiều việc từ trước hắn vốn chán ghét xem thường.
Cho nên sau đó, hắn không còn Vĩnh An vương với lòng thương muôn dân thiên hạ, mà như Quý Liêm nói, quân vương vô cùng thô bạo tàn ác.
*********
Chương này dịch cảm giác không mượt lắm!:((
Vương phi bây giờ xót xa cho Vương gia lắm, từ thương thành yêu chắc cũng không xa nữa. 😫
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT