Xe ngựa dừng trước cửa, hai người xuống xe mang theo túi lớn túi nhỏ vào phủ.
Trên đường trở lại chính viện gặp Chu Liệt, hắn nhìn thấy tình cảnh này liền trợn to mắt, ngạc nhiên tiến lên phía trước: "Vương gia Vương phi đây là gì vậy?"
Không đợi Diệp Vân Đình trả lời, Lý Phượng Kỳ đã cau mày ghét bỏ: "Bánh Trùng dương với rượu hoa cúc, ngươi không nhận ra sao?"
"Nhận ra được." Chu Liệt gãi đầu một cái, kỳ quái nói: "Chuyện này sao cần Vương gia Vương phi tự mình đi mua?" Trong vương phủ không phải đã có hạ nhân chuẩn bị tốt rồi sao?
Huống hồ Vương gia sẽ là người đi lại trên đường lớn để mua những thứ này sao?
Lý Phượng Kỳ nhìn hắn, ánh mắt thương hại: "Ngươi nếu có thể hiểu rõ ràng vấn đề này, cũng không đến nỗi bây giờ vẫn chưa thể thành thân."
Dứt lời ra hiệu Diệp Vân Đình vòng qua hắn, hai người cùng đi vào viện.
Chu Liệt:???
Đang bình thường sao lại nói mấy lời âm dương kỳ lạ nữa rồi?
Nhưng Lý Phượng Kỳ đã không thèm để ý hắn, cùng Diệp Vân Đình đi thẳng vào phòng.
Hai người về trễ, đã qua thời gian dùng bữa tối, vậy nên cũng không gọi người tới bày cơm, mà chỉ ăn bánh ngọt Trùng dương và uống nửa vò rượu hoa cúc.
Bánh Trùng dương được làm từ hoa cúc, hương thơm bánh ngọt và hương rượu trong veo hoà quyện với nhau, khiến gương mặt Diệp Vân Đình dần hồng lên.
Y hiếm khi uống rượu, hôm nay không ai ngăn cấm, hơn nữa rượu hoa cúc mát lạnh, ăn cùng bánh trùng dương vô cùng thích hợp, bất tri bất giác đã uống thêm vài ly, chờ đến khi phản ứng lại đã thấy lâng lâng.
"Đại công tử say rồi?" Lý Phượng Kỳ uống nhiều hơn y một chút, nhưng trong mắt không có nửa điểm say, thấy thế nhíu mày, tới gần y dò hỏi.
Lý Phượng Kỳ cười, lấy đi ly rượu trong tay y: "Ngươi say rồi."
"Ta còn chưa uống xong." Diệp Vân Đình thấy hắn muốn lấy đi ly rượu của mình, lông mày nhíu lại, không cao hứng nói: "Ngài uống của mình đi."
Y cau mày, gương mặt thanh tú nhăn lại, nhưng lại nhiều hơn mấy phần trẻ con tinh nghịch.
Hình như uống say thật, nếu là bình thường, y sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, tâm tư xao động, không nhịn được trêu đùa: "Nhưng ta chỉ muốn uống của ngươi."
Nói xong nhìn thẳng tắp vào ly rượu của Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình thấy thế, nét mặt do dự, y nhìn Lý Phượng Kỳ, nhìn lại ly rượu, khó khăn lựa chọn, cuối cùng vẫn lầu bầu đưa ly rượu đến bên miệng Lý Phượng Kỳ: "Vì chúng ta đều không còn mẹ, cho ngài uống một ngụm."
Y lúc này say rượu, nhầm lẫn kiếp trước với kiếp này. Chỉ cảm thấy Lý Phượng Kỳ vô cùng đáng thương.
Nhưng vào tai Lý Phượng Kỳ, lại nghĩ y say rồi nên nói linh tinh.
Hắn không cãi lại, mà nâng tay Diệp Vân Đình lên, hơi nhấp một ngụm rượu trong ly. Rượu hoa cúc vào miệng mát lạnh, mới nuốt vào thấy hơi cay, nhưng sau lại thấy ngọt, dư vị kéo dài.
Ngụm rượu vừa uống, so với mật còn ngọt hơn.
Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn người uống say, vô thức liếm rượu trên môi: "Hương vị rất tốt, "
Diệp Vân Đình rất tán thành, y gật đầu phụ họa, uống cạn rượu trong ly. Uống hết lại rót nữa, nhưng vò rượu trong tay Lý Phượng Kỳ, y nghiêng người qua lấy, bị Lý Phượng Kỳ ngăn cản: "Ngươi không thể uống nữa."
Tửu lượng của y quá kém, uống nhiều quá sợ mai sẽ đau đầu.
Nhưng Diệp Vân Đình không nghe, cả người sán tới, hai tay ôm chặt vò rượu, giở trò vô lại: "Vẫn muốn uống."
Sau khi nói xong, trưng ra đôi mắt mông lung mờ mịt đầy khao khát nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ.
Y chưa từng lộ ra dáng vẻ như vậy, làm nũng lấy lòng người.
Lý Phượng Kỳ yết hầu hơi động, giọng nói khô khốc: "Uống nhiều sẽ đau đầu." Tuy nói như vậy, nhưng tay cầm vò rượu lại hơi buông lỏng.
Diệp Vân Đình tuy rằng say rồi nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt hắn. Y cảm thấy chơi xấu hữu dụng, hai tay càng ôm chặt vò rượu, thậm chí đặt cả đầu lên trên, cằm che trên nắp, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ, còn nói: "Uống một chén thôi."
"Có được hay không?"
"..." Lý Phượng Kỳ cơ hồ không còn năng lực chống đỡ.
Tay theo bản năng buông lỏng, vò rượu liền bị người uống say ôm trọn trong ngực.
Diệp Vân Đình như con mèo mới trộm được cá, vui sướng híp mắt lại, y rót cho mình một ly, đắc ý uống hết, lại rót thêm một ly nữa. Uống xong mấy lượt mới cảm thấy ánh mắt của Lý Phượng Kỳ nóng rực, y rót đầy ly rượu trước mặt hắn, vô cùng hào phóng nói: "Ngài cũng uống."
Y uống hai chén, lại rót cho Lý Phượng Kỳ một chén, Lý Phượng Kỳ cứ trơ mắt nhìn y uống hết nửa vò rượu còn lại, say đến mức nằm nhoài trên bàn lẩm bẩm linh tinh.
Lý Phượng Kỳ dở khóc dở cười, ảo não chính mình mềm lòng, lại nhịn không được vươn tay nhéo má y, cảm giác rất tốt, sau đó giương giọng gọi Quý Liêm tiến vào giúp đỡ.
Quý Liêm đỡ người lên giường nằm, cởi ngoại bào, bưng một chậu nước nóng đến chuẩn bị lau người cho y.
Việc này hắn đã quen làm, nhưng lần này vừa mới vắt khô khăn, đã bị Lý Phượng Kỳ bên cạnh cầm lấy: "Để ta làm."
Quý Liêm chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng buông tay.
Lý Phượng Kỳ cầm khăn, cẩn thận lau má và tay cho y. Hắn làm cực kỳ nghiêm túc, nét mặt ôn nhu không giống ngày thường.
Chờ lau xong mặt và tay, liền tới tháo tất trên chân Diệp Vân Đình.
Quý Liêm vội nói: "Hay để ta làm đi."
"Không sao." Lý Phượng Kỳ ngăn hắn lại, cúi đầu tháo tất cho Diệp Vân Đình, thay khăn khác lau chân cho y.
Sau khi hoàn tất, hắn mới xoa xoa hai tay, vứt khăn vào chậu rửa, nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ chăm sóc cho y."
Quý Liêm "Ồ" một tiếng, lúc đi ra ngoài hai mắt nhìn thẳng.
Đến ngoài cửa bị gió lạnh thổi mới bừng tỉnh giật cả mình. Thần thái, hành động vừa rồi của Vĩnh An Vương, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng.
Thiếu gia không phải nói chỉ diễn trò thôi sao? Sao Vĩnh An vương lại giành cả việc của người hầu như vậy?
Quý Liêm nhăn mặt, gãi đầu một cái, vẫn nghĩ không ra.
*
Trong phòng.
Lý Phượng Kỳ thối tắt ngọn nến, dịch Diệp Vân Đình vào góc trong giường, sau đó mới cởi áo ra nằm xuống.
Ngày thường hắn và Diệp Vân Đình vẫn ngủ cùng nhau, giường rộng rãi, mỗi người một đệm một chăn, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng hôm nay Diệp Vân Đình uống nhiều rượu, hai người ngẫu nhiên dùng chung một chăn, lại quên lấy cho y bình nước nóng. Hai mắt y nhắm nghiền, tay sờ soạng trong chăn một hồi cũng không tìm được bình nước, bất mãn lẩm bẩm vài câu.
Lý Phượng Kỳ nằm nghiêng người, dựa theo ánh sáng yếu ớt nhìn mặt y. Thấy y đang nằm yên ổn bỗng lăn tới lăn lui, sau đó lăn tới trong chăn hắn.
Lông mày hắn khẽ giật, nhưng không ngăn cản.
Diệp Vân Đình trong vô thức muốn tìm kiếm một nơi ấm áp, cuối cùng nghiêng người hướng về phía Lý Phượng Kỳ, cả người tiến sát vào trong lòng hắn, trán áp vào ngực hắn, thỏa mãn nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong lòng Lý Phượng Kỳ vừa vui vẻ vừa dằn vặt, hai tay giả ý vòng lên ôm y, thấp giọng nói: "Uống say rồi dằn vặt người khác."
Nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng đẩy người ra, tay nhét kỹ chăn sau lưng y, cùng ôm nhau ngủ.
...
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Diệp Vân Đình cảm thấy đầu óc choáng váng.
Y khó chịu nhíu mày, vài tiếng hừ khàn khàn phát ra trong cổ họng. Mơ mơ màng màng mở mắt ra chuẩn bị đứng dậy, đập vào mắt là một mảng lồng ngực trần trụi.
"???"
Diệp Vân Đình cả kinh, thân thể ngửa ra sau, thấy được chủ nhân lồng ngực — Lý Phượng Kỳ nghiêng thân, một tay gối đầu, sắc mặt không rõ nhìn hắn: "Đại công tử ngủ có ngon không?"
Diệp Vân Đình thấy hắn như cây tùng sắp đổ, ánh mắt lại đảo qua cổ áo lỏng lẻo lộ ra lồng ngực, lòng thầm kêu không tốt.
Tại sao chỉ uống chút rượu, đã ngủ thẳng vào ổ chăn của người ta?
Trước đây cũng thôi đi, nhưng bây giờ y biết Vĩnh An vương yêu thích nam nhân, hành vi này, giống như kẻ xấu có ý khinh bạc người ta vậy.
Hai má y nóng bừng, lúng túng ho khan một tiếng: "Tối hôm qua..."
Mới nói hai chữ, y liền nghẹn lại.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?
Y cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện ký ức chỉ dừng tại thời điểm Lý Phượng Kỳ nói y say rồi. Y nói y không say, lại hướng hắn đòi rượu, sau đó không nhớ gì nữa.
Lý Phượng Kỳ nhìn y nhăn mặt, biết rằng y nhất định không nhớ rõ chuyện tối qua sau khi say rượu.
Đôi mắt hắn loé sáng nhanh đến không kịp nhìn ra, chậm rãi ngồi dậy: "Chuyện tối ngày hôm qua đại công tử không nhớ rõ?"
Nghe hắn hỏi như vậy, Diệp Vân Đình trong lòng càng thêm chột dạ.
Ngón tay y cạy nút buộc trên chăn gấm thêu hoa, rõ ràng không có tinh thần: "Tối hôm qua không gây phiền phức cho Vương gia... chứ?"
"Phiền phức thì không có." LýPhượng Kỳ nhíu mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nhưng tối hôm qua, đại công tử nhất định phải ôm ta ngủ, không cho ôm sẽ không chịu ngủ."
"!!!?"
Diệp Vân Đình sắc mặt đỏ lên, muốn phản bác nhưng sự thực vừa phơi bày trước mắt, chỉ có thể cười gượng nói: "Ta, ta sau khi uống rượu xong không tốt lắm, gây phiền toái cho Vương gia."
Lý Phượng Kỳ kéo dài giọng điệu "A" một tiếng: "Phiền phức cũng không phải phiền phức, chính là đại công tử cũng biết ta yêu thích nam nhân, mỹ nhân trong ngực, muốn làm Liễu Hạ Huệ thật sự là thử thách ý chí của ta."
Lời này hắn nói thẳng ra như vậy, trong mắt giống như có móc câu, chỉ cần Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn nhiều thêm một chút, giống như sẽ móc lấy y, tránh thoát không được.
"..." Diệp Vân Đình nhạy bén nhận ra ý nghĩa hàm xúc trong câu nói, ngực đập liên hồi như nổi trống, hai mắt thậm chí không dám nhìn thẳng hắn.
Cả người không biết phải làm sao.
Lý Phượng Kỳ thấy thế cũng không ép buộc y nữa, mà nở nụ cười, mặc thêm ngoại bào: "Cũng không còn sớm nữa, trước tiên dậy đi. Ta bảo Quý Liêm chuẩn bị canh giải rượu, lát ngươi hãy uống một ít."
Hắn chủ động không nói chuyện này nữa, Diệp Vân Đình thở phào nhẹ nhõm, y cúi đầu "Ồ" một tiếng, chân trần nhảy xuống giường, đưa lưng về phía Lý Phượng Kỳ luống cuống tay chân mặc quần áo.
Lỡ mất nụ cười không che giấu trên gương mặt Lý Phượng Kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT