Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 8


3 tháng

trướctiếp

Triệu Vô Cữu rất muốn tát một cái vào mặt nàng, nhưng đối diện với nụ cười xán lạn, ánh thái dương soi xuống khiến hàm răng trắng bóng làm người ta thất thần kia, lời nói khắc nghiệt định tuôn ra lại đi đường vòng nuốt trở vào bụng, kiêu căng nói: “Chữ viết cũng không tệ.”


Bách Thập Thất kích động nắm chặt bàn tay to của hắn dùng sức lắc lắc mấy cái, hai mắt tỏa sáng: “Tri âm, tri âm mà! Đường huynh là tri âm của ta đấy! Sau này về đến nhà gặp cha ta, ngươi nhất định phải nói những lời này với ông ấy nhé! Ông ấy ngày nào cũng mắng ta là viết chữ như quỷ vẽ bùa!”


Bách Chấn Đình từ nhỏ đến lớn không đọc được mấy quyển sách, trong nhận thức của ông ta, chữ viết bằng bút lông thì phải vuông vức ngay ngắn, vì thế Bách Thập Thất lúc nhỏ không ít lần đã bị ông ta sử dụng gậy gộc dạy bảo.


Triệu Vô Cữu: “… cũng có thể so sánh với quỷ vẽ bùa!”


Bách Thập Thất nhanh chóng uể oải đi xuống, buông lỏng tay hắn ra, tươi cười không tồn tại nữa, nhưng bởi vì không thể thương tổn tâm linh của người tàn tật, cho nên nàng liền lấy đường đệ của hắn ra hả giận: “Tử Hằng, nếu ngươi nhận thấy mình không thể so sánh với các huynh đệ trên thuyền của ta, thì nhân lúc còn sớm, nhận thua đi là hơn!”


Triệu Tử Hằng thua người không thua trận, tuy rằng có hơi e ngại đối với các hạng mục thi đấu này, nhưng không thể chưa lên sân khấu mà đã nhận thua được: “Vẫn chưa thi đấu mà, ai thua ai còn chưa biết được đâu!”


Triệu Vô Cữu khóe môi hơi cong, không tự chủ được lộ ra một nụ cười.


Thư Trường Phong mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, tuy rằng cũng nhân chuyện náo nhiệt báo danh dự thi, nhưng dù sao cũng còn gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho chủ tử, cho nên chỉ đứng cách vài bước thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ chủ tử nhà mình, lúc nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Vương, không khỏi ngây dại ra.


Từ lúc hai chân chủ tử mất đi tri giác, hắn đã bao giờ nhìn thấy Chu Vương điện hạ lộ ra một chút vui vẻ nào?


Bách thiếu bang chủ này thật sự lợi hại, chẳng những da mặt dầy cộm, dám cứng rắn cưỡng ép chủ tử nhà mình ra bên ngoài này tản bộ, mà còn có thể quyến rũ khiến chủ tử cười lên.


Thư Trường Phong quyết định từ nay về sau phải ăn vạ Bách Thập Thất, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể làm cho Chu Vương điện hạ thoải mái tươi cười.


Thi đấu chính thức bắt đầu, hạng mục đầu tiên chính là thứ mà Triệu Tử Hằng căm thù nhất: leo cột buồm.


Thuyền bọn họ đang đi chính là chiếc thuyền lớn nhất của Tào bang Giang Tô, có ba tầng, năm cột buồm, cao hơn tám mươi thước, mỗi tổ năm người dự thi, sử dụng phương thức loại dần dần. 


Triệu Tử Hằng không may rút thăm trúng vòng đầu tiên, bốn người còn lại đều là thuyền viên trên tàu, có cao ráo cường tráng, cũng có đen đúa gầy còm, ai nấy đều vào vị trí của mình, sau khi Quản bá gõ mạnh vào đồng la, đồng thời cất cao giọng nói: “Bắt đầu...” thì năm người đứng ở năm cột buồm cũng đồng thời xuất phát.


Bốn thuyền viên kia đều ôm cột buồm leo lên nhanh chóng, trong đó tên thiếu niên gầy nhất chỉ loay hoay một hồi thì đã vượt lên dẫn trước, dáng người hắn linh hoạt vô cùng, thật sự y như một con khỉ vậy, nhưng còn Triệu Tử Hằng thì ngược lại hoàn toàn, hắn cứ ôm cột buồm mãi mà vẫn không lên được, thân thể chỉ vừa mới nhấc lên một chút, thì đã đánh oạch một cái tuột xuống dưới.


Hắn cũng không đầu hàng, tiếp tục ôm cột buồm leo lên lại, nhưng cứ mỗi lần hai chân cách mặt đất khoảng hai thước thì lại trượt xuống.


Bách Thập Thất đấm lên bàn cười ha ha, không chút khách sáo nhạo báng huynh đệ tốt của mình, nàng gân cổ lên: “Tử Hằng ngươi chưa ăn cơm hả? Hay là trên mông của ngươi có treo quả cân sao?”


Trên thuyền không ít thuyền viên đều cười ngửa lên ngửa xuống, ngay cả Triệu Vô Cữu nhìn thấy hắn gặp xui xẻo bộ dạng lôi thôi lết thết như vậy cũng bật cười, Triệu Tử Hằng lúc này rất muốn đấm Bách Thập Thất một trận ... Cái gì gọi là trên mông có treo quả cân hả?


Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tử Hằng đỏ lên, ngửa đầu lên thì phát hiện khoảng cách giữa mình và thuyền viên dẫn đầu kia đã hơn chiều cao của một người, lập tức cắn chặt răng dùng hết sức bình sinh ôm lấy cột buồm không buông không bỏ, chầm chậm trèo lên trên, vất vả lắm mới có thể cách mặt đất bằng chiều cao của một nửa thân người, trong lòng vô cùng đắc ý, vừa định mở miệng khoe khoang với Bách Thập Thất, nhưng vừa há ra thì liền không giữ được thế cân bằng, lập tức trượt xuống dưới, lần này rơi thẳng lên boong tàu.


Bách Thập Thất cười đến nỗi rung chuyển cả trời đất, thiếu chút nữa thì nghẹt thở: “Tử Hằng ngươi có được không vậy?”


Triệu Tử Hằng chỉ chút nữa thì tức đến khóc lên!


Nam nhân sợ nhất là người ta hỏi mình có được không đấy!


Hắn lại ôm cột buồm dùng hết sức bình sinh liều mạng leo lên trên, nhưng tay chân vụng về, hoàn toàn không đạt được trình độ thân nhẹ như yến của thuyền viên dẫn đầu kia, cho nên thở hồng hộc hổn hển, mồ hôi đầy đầu, y như một con gấu chó thô kệch, khiến cho những người vây xem lại được một trận ầm ầm ha ha, ai nấy đều bị những động tác của hắn làm cho hết sức tức cười, trong đó người không màng hình tượng nhất chính là Bách Thập Thất.


“Tử Hằng, chắc chắn là phải mời tất cả những cô nương theo đuổi ngươi ở cả kinh thành và Tô Châu đến đây, chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của ngươi mới được.” Nàng vừa cười ra nước mắt vừa kêu lên.


Triệu Vô Cữu cũng không khỏi bật cười, đối với bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của đường đệ nhà mình, hắn không nỡ nhìn thẳng. Lúc đọc chương trình thi đấu cũng chỉ cảm thấy các hạng mục này được bố trí rất chu đáo và chi tiết, nhưng sau khi buổi thi đấu bắt đầu thì hắn mới phát hiện ra nó còn rất hấp dẫn nữa, ví dụ như người xếp hạng nhất lần này là thuyền viên trẻ tuổi giống y như con khỉ kia, bây giờ đã sắp leo đến đỉnh chóp cột buồm, ba tên thuyền viên còn lại cũng đang cố gắng hết sức, người thứ hai cách người thứ nhất chỉ khoảng một trượng, khoảng cách giữa những người phía sau nữa thì lại càng ngắn, Triệu Tử Hằng là tệ nhất, vẫn còn rước lấy bao nhiêu cười chê.


Bên dưới những người vây xem đã có người bàn tán: “Tên nhóc Tần Lục này ngày thường không buồn hé răng, không ngờ bây giờ leo cột buồm lại nhanh đến như thế, không khác gì là một con khỉ đầu thai.”


Có thuyền viên khác còn nói: “Không ngờ hắn năm nay vừa mới lên thuyền, mà đã sắp đoạt được vị trí quán quân, nếu lấy được tiền thưởng thì có thể về nhà cưới vợ rồi.”


“Không biết nếu hắn so với Thiếu bang chủ thì ai hơn ai nhỉ?”


“Hay là sau này tìm hắn thách đấu với Thiếu bang chủ xem?”


“……”


Triệu Vô Cữu ngồi bên cạnh bàn đăng ký, phía sau chỗ đám thuyền viên tụ tập, những lời mà đám hán tử này vừa cười rộ lên vừa nói về sự tích oai hùng của Bách Thập Thất trên đường đi, cũng như bàn tán về người này người nọ không chút khách sáo nào với âm lượng vô cùng lớn, khiến cho hắn nghe không sót một chữ nào.


Hắn dường như có vẻ suy tư, không khỏi nghiêng đầu nhìn Bách Thập Thất, nhìn thấy gương mặt người thiếu niên này tươi đẹp như ngọc đã được mài giũa, nụ cười rạng rỡ, thần thái phi dương, đã nhận ra ánh mắt quan sát của hắn cho nên liền quay đầu lại nhìn, khuôn mặt vẫn còn nụ cười chưa dứt, vui vẻ tươi tỉnh y như một người không tim không phổi, giống như là quên mất sự khinh thường trêu chọc của hắn lúc nãy.


Triệu Vô Cữu không tự chủ được liền mở miệng: “Ngươi biết leo cột buồm à?”


Nếu là lúc xưa thì bất kể xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không hứng thú nói chuyện phiếm với người khác, nhưng trong tiếng cười đùa ầm ĩ hôm nay, khắp nơi đều là đám người đang sôi trào, hò hét cùng với tiếng ngợi khen tán thưởng xung quanh, khiến cho sợi dây thần kinh căng thẳng bấy lâu trong người hắn cũng bất tri bất giác được thả lỏng ra.


Bách Thập Thất đại khái là không dự đoán được hắn sẽ tò mò đối với chuyện này, cười vang nói: “Chủ yếu là bởi vì cha ta dạy con cực kỳ có tính dự kiến, lão nhân gia hắn lúc ta còn nhỏ đối xử với ta rất khắc nghiệt, đánh đập tàn nhẫn, cho nên ta cũng chỉ có thể leo cây bỏ trốn. Sau này lớn lên thì leo cột buồm trên thuyền cũng có chút bản lĩnh.”


Triệu Vô Cữu không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế, nhất thời bật cười: “Lệnh tôn… dạy con, thật là sáng tạo khác người.”


Đã cùng đồng hành mấy hôm nay , Bách Thập Thất cũng chưa từng thấy hắn tươi cười thoải mái như thế, giống hệt gió mát trăng thanh khiến người ta hoa cả mắt, không khỏi ngẩn ngơ: “Đường huynh cười lên rất anh tuấn, sau này nên cười nhiều hơn mới đúng, như vậy cũng dễ dàng cưới được vợ hơn.”


Triệu Vô Cữu bỗng dưng thông suốt một cách sâu sắc về phương thức dạy con độc đáo của Bách lão bang chủ... tiểu tử thúi này quả nhiên nên đánh đòn cho thật nhiều, nếu không sẽ không học được cách nói chuyện của người đàng hoàng.


Bách Thập Thất thấy Triệu Vô Cữu sắc mặt không tốt, còn quan tâm săn sóc: “Đường huynh có phải là ngại chỗ này ồn ào không?”


Triệu Vô Cữu: chỗ này ngoại trừ ngươi thì còn ai ồn ào hơn nữa chứ? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp