Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 9


3 tháng

trướctiếp

Triệu Tử Hằng ủ rũ cụp đuôi lê lết tới bên bàn đăng ký, nhìn không khác gì một con chó nhà có tang, còn khiếp sợ quét mắt nhìn Triệu Vô Cữu, dùng ánh mắt muốn nói: Đường huynh, khiến ngài mất mặt!


Cho đến khi một người cận vệ của Triệu Vô Cữu leo cột buồm ở đợt thứ hai với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cuối cùng là chiến thắng, thì sắc mặt của hắn mới có thể giãn ra được một chút, kề sát vào, lấy lòng nói: “Đường huynh, người bên cạnh huynh ai nấy đều là tàng long ngọa hổ!”


Triệu Vô Cữu thần sắc nhàn nhạt, bao nhiêu năm qua hắn đã quá quen thuộc với các trường hợp chinh chiến, máu chảy thành sông, thây phơi chồng chất, cuộc thi đấu trước mắt tuy rằng khá thú vị nhưng cũng chỉ là trò chơi con nít, thắng bại cũng không thể làm hắn chau mày, chỉ là đối với vị đường đệ ăn chơi trác táng này, hắn cũng không có ý dung túng: “Đó là bởi vì ngươi quá vụng về.”


Triệu Tử Hằng một trái tim nóng rực ngưỡng mộ đường huynh lập tức hóa thành tro bụi, chỉ còn chưa trốn vào một góc nào đó khóc lóc mà thôi.


Đại khái là bất cứ một bé trai nào lúc nhỏ cũng đều có mơ ước khi lớn lên sẽ trở thành anh hùng cái thế, Chu Vương lại là truyền kì trong đám con cháu tôn thất, tên ăn chơi trác táng như Triệu Tử Hằng, cho dù có bề ngoài phong hoa tuyết nguyệt, nhưng đối với Chu Vương công lao cái thế, cũng khó tránh khỏi ngưỡng mộ vô cùng, coi như thần tượng.


Chỉ có điều là... miệng lưỡi thần tượng hơi độc địa, cho nên vẫn có chút thương tâm.


Bách Thập Thất làm huynh đệ tốt, những thời khắc mấu chốt vẫn rất vui lòng nói vài câu lời hay ý đẹp giúp cho Triệu Tử Hằng: “Đường huynh hà tất phải coi nhẹ đường đệ của mình, một thước thì dài một tấc thì ngắn, ai nấy đều có sở trường riêng, tất cả các môn thi đấu của ngày hôm nay đều không phải là chuyện mà Tử Hằng am hiểu, cũng khó mà trách hắn được đúng không?” Sau đó còn vỗ vỗ bả vai Triệu Tử Hằng, coi như an ủi, hồn nhiên quên mất lúc nãy nàng còn cười lớn hơn so với người khác.


Triệu Vô Cữu ngó nàng một cái, trong đầu tất cả đều là tiếng cười vang dội của nàng lúc Triệu Tử Hằng leo cột buồm, nhưng bây giờ miệng lưỡi lại không khác gì trưởng bối trong nhà cưng chiều các đường đệ, chân mày tức khắc nhíu chặt lại, trong lòng “cộp cộp” hai tiếng lại ấn thêm mấy chữ lên trán nàng: Lời nói việc làm không đồng nhất, khẩu phật tâm xà.


.... cái này còn không phải là nâng niu trân trọng rồi ngay lập tức giết đi hay sao?


Ngón tay thon dài của Triệu Vô Cữu gõ gõ lên tay vịn xe lăn, nhàn nhạt hỏi: “Đã nhiều năm nay ta chỉ lăn lộn bên ngoài, cũng không biết Tử Hằng có thành tựu trong lĩnh vực gì?”


Triệu Tử Hằng cứng họng, đâu có thể nào nói với hắn: Tiểu đệ có thành tựu trên phương diện tửu sắc được?


Bách Thập Thất vốn là muốn giải vây cho Triệu Tử Hằng, không ngờ rằng Triệu Vô Cữu lại tích cực truy đuổi như thế.


Bình thường mọi người khi nghe nói lời khách sáo như vậy, chẳng phải phản ứng đều là cho qua hay sao?


Chỉ có Triệu Vô Cữu này là hỏi đến cùng.


Triệu Tử Hằng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bách Thập Thất, ánh mắt đó như muốn cầu xin: huynh đệ tốt, cứu ta một lần!


Bách Thập Thất thấy ánh mắt cầu xin của hắn, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, liền mở miệng nói nhăng nói cuội: “Đường huynh có điều không biết, kỳ thật…… Kỳ thật Tử Hằng mấy năm nay có nghiên cứu đến một môn học rất cao thâm, gọi là tâm lý học.”


Triệu Vô Cữu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bách Thập Thất: “Chẳng lẽ là ta kiến thức hạn hẹp? Chưa bao giờ nghe qua môn học đó.”


Triệu Tử Hằng nội tâm tuyệt vọng: Cứu mạng! Tâm lý học là thứ đồ chơi gì? Lão tử cũng chưa từng nghe qua!


Bách Thập Thất ấn một cái lên mặt Triệu Tử Hằng, che đi bộ dạng kinh ngạc vô tri của hắn, lại còn thuận thế đè đầu hắn xuống, biến thành vẻ e ngại thẹn thùng, rồi đĩnh đạc nói: “Tâm lý học là ngành học nghiên cứu về tâm lý của nhân loại, đường huynh không phải thường xuyên giao tiếp với các phạm nhân hung ác hay sao? Nhưng chẳng lẽ tất cả bọn họ đều vừa sinh ra đời thì đã mang tâm ác à? Thánh nhân có câu, nhân chi sơ tính bổn thiện, tại sao có một số người sau khi làm việc ác còn không chịu hối cải, ngược lại từng bước từng bước lún sâu vào trong tội lỗi, đường huynh có nghiên cứu vấn đề này hay chưa?”


Triệu Vô Cữu: “……”


“Đường huynh chưa nghiên cứu đúng không?” Bách Thập Thất vỗ tay cười to, nội tâm kích động: Mẹ nó sắp lừa gạt được rồi!


“Ví dụ như chiến dịch năm nay ở Lưu Sa Cốc, sau khi chúng ta thắng trận thì nghe nói tình hình chiến sự ở biên cương cũng đã được ổn định không ít các tướng sĩ có thể giải giáp quy điền, nhưng đường huynh có bao giờ nghĩ tới các tướng sĩ đó sau khi trở lại sinh hoạt bình thường vẫn sẽ tồn lại những chấn thương về mặt tâm lý, điều này không phải chỉ phát một chút tiền là có thể giải quyết được…” Trong lúc biểu hiện của Triệu Vô Cữu càng ngày càng nghiêm túc, Bách Thập Thất liền chuẩn bị kết thúc đề tài này: “Vì vậy tâm lý học là một ngành học rất ít người theo đuổi, chúng ta chỉ học cách trị bệnh trên thân thể nhưng có những người bệnh thì lại bị thương ở chỗ này...” Nàng chỉ chỉ chính đầu mình: “Hoặc là ở chỗ này...” lại sờ sờ trái tim, rồi lắc đầu thở dài: “Ôi nói đến vấn đề này thì rất phức tạp, một chốc một lát thì cũng không thể nói hết được đâu. Tử Hằng mấy năm nay vì nghiên cứu tâm lý học, mà từ một thiếu niên tóc xanh cũng đã sắp rụng hết tóc dung nhan thì tiều tụy, không thể so với lúc trước được!”


Triệu Tử Hằng như ở trên mây, chỉ nghe được mấy chữ sau cùng là rõ ràng nhất: “Dung nhan thì tiều tụy, không thể so với lúc trước được?”


Bách Thập Thất tiếc hận không thôi: “Còn không phải hay sao...”


Hắn đại kinh thất sắc: “Ta…… Ta dung nhan tiều tụy?” Tức khắc vô cùng đau đớn: “Thập Thất, Giang Tiểu Tiên có phải sẽ chê bai ta hay không?” Hắn vốn là một người rất coi trọng bề ngoài, như vậy mới có thể tiếp xúc với mỹ nhân được… Bách Thập Thất chính là nhân chứng rõ ràng nhất.


Bách Thập Thất cắn răng: “Câm miệng!” Ngươi không nắm được trọng điểm hay sao hả huynh đệ?!


Triệu Vô Cữu lại có vẻ suy tư không truy cứu đến vấn đề tâm lý học của Triệu Tử Hằng nữa, Bách Thập Thất âm thầm hoan hô: Thoát nạn!


Các đợt thi kế tiếp của hạng mục leo cột buồm diễn ra rất thuận lợi, hôm hay chỉ là đấu vòng loại, sàng lọc chọn lựa ra những người yếu kém nhất, ngày mai mới tiến hành đợt sàng lọc thứ hai.


Khâu Vân Bình lung lay cây bút cùn ghi lại kết quả thi đấu, nhưng cũng không quên níu áo Bách Thập Thất lén hỏi: “Thiếu bang chủ, ngươi nói đến môn tâm lý học kia...có thật là thần kỳ như vậy không?”


Bách Thập Thất lập tức phủi tay: “Chuyện này ta chỉ được nghe người ta nói lại, người có nghiên cứu chính là Tử Hằng, ngươi đi hỏi hắn đi.”


Khâu Vân Bình dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: Thiếu bang chủ ngươi lại lừa gạt người khác!


Chỉ có quỷ mới tin ngươi!


Hắn đã bị Bách Thập Thất không chỉ lừa một lần, huống hồ Triệu Tử Hằng trong bụng trống trơn, chỉ là cái gối thêu hoa, chỗ nào giống người có học vấn chứ?


Chỉ là ánh mắt Khâu Vân Bình không có tính uy hiếp, Bách Thập Thất cũng không hề áp lực, cười ngâm ngâm tuyên bố: “Hạng mục thứ nhất, leo cột buồm đã kết thúc vòng loại, bây giờ mọi người cứ nghỉ ngơi một lát, buổi chiều chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành thi đấu hạng mục thứ hai!”


Triệu Tử Hằng kinh hồn chưa ổn định, vừa mới dựa vào việc Bách Thập Thất lừa gạt Triệu Vô Cữu mà thoát thân, bây giờ lại nghe được buổi chiều phải tiếp tục thi đấu, chỉ hận không thể giả vờ đau bụng, nhưng dù sao thì cũng đã ghi danh trước mặt mọi người, huống hồ lúc bò cột buồm còn bị Bách Thập Thất cười nhạo có phải nam nhân hay không, cho nên hắn liền lấy hết toàn bộ dũng khí hỏi: “Buổi chiều… Buổi chiều thi môn gì?”


Khâu Vân Bình yêu tiền như mạng, chỉ cần có người chui đầu vào rọ đến ghi danh, không cần quan tâm người đó có bản lĩnh gì, nói: “Chiều hôm nay thi xuống sông bắt cá.”


Triệu Tử Hằng hai tròng mắt cũng sắp rớt ra khỏi hốc, run run hỏi lại: “Xuống… Xuống sông bắt cá?” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp