Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 7B


3 tháng

trướctiếp

Mấy ngày nay Thư Trường Phong tìm khắp nơi cũng không tóm được nàng, hóa ra là trốn ở đáy thuyền vừa uống rượu với Khâu Vân Bình, vừa kiểm tra tính toán sổ sách của chuyến đi này. Cũng không hề nhàn rỗi.


Triệu Vô Cữu cảm thấy ba chữ “Khâu Vân Bình” này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó, ánh mắt đảo qua Thư Trường Phong, Thư Trường Phong nhìn thấy Bách Thập Thất đẩy chủ tử nhà mình ra ngoài tản bộ thì cũng âm thầm giật mình, vị Bách thiếu bang chủ này không biết ăn trúng thứ gì, lá gan lớn đến nỗi có thể làm lơ ánh mắt lạnh lùng và cự tuyệt của Chu Vương điện hạ, giả vờ không thấy mà đẩy người ra ngoài này như thế.


Nhưng dù sao đi nữa có thể khiến chủ tử nhà mình ra ngoài hóng gió, không ở một mình buồn chán trong phòng thì cũng là chuyện tốt, Thư Trường Phong quyết ý không vì thế sự mà phiền não nữa, lại nghe được ba chữ “Khâu Vân Bình” thì càng khiếp sợ không thôi, nhận thấy ánh mắt nghi vấn của chủ tử nhà mình, không khỏi kích động hỏi: “Khâu Vân Bình… chính là vị tác giả viết sách nổi tiếng Vân Bình tiên sinh sao?”


Bách Thập Thất phản ứng bình đạm: “Đúng vậy, Khâu Vân Bình hình như là có làm một số việc không đàng hoàng, viết ra mấy quyển sách vớ vẩn thì phải...”


Thế gian bên ngoài mọi người đều biết Khâu Vân Bình là một thư sinh thất chí, nhưng lại là một cây bút tài tình, hắn chuyên viết thể loại sách kể chuyện linh dị thần quái, hành hiệp trượng nghĩa, tình tiết hấp dẫn vô cùng cho nên rất được hoan nghênh, đông đảo gánh hát và là người kể chuyện ở trà lâu đều sử dụng tác phẩm của hắn, có thể nói là vang danh thiên hạ, nếu dùng từ ngữ hiện đại mà nói thì chính là tác giả sách best seller, các câu chuyện hắn viết, đều hết sức cao siêu ở chỗ ngắt chương, chính là ngay lúc gay cấn khiến cho người đọc nôn nóng, cho nên vô cùng phù hợp với thể loại mà đám người kể chuyện ở trà lâu tửu quán yêu thích nhất, bởi vì có thể giữ chân khách đến, chỉ nghe một chương là không thể đi được.


Đám người Thư Trường Phong tuy ở biên cương xa xôi nhưng mỗi lần theo Triệu Vô Cữu hồi kinh, cũng nghe được mấy câu chuyện xưa kể lại trên phố phường của Vân Bình tiên sinh, cũng coi như có thể giảm bớt sự cực khổ phong sương biên tái, cho nên vô cùng ngưỡng mộ vị Vân Bình tiên sinh này, ngay cả Triệu Vô Cữu cũng có nghe đám thị vệ thân cận của mình nhắc tới hắn.


“Vân Bình tiên sinh? Thật là Vân Bình tiên sinh sao?!”


Thư Trường Phong và chúng thị vệ bên cạnh đều thò đầu sang chỗ Khâu Vân Bình chào hỏi, sôi nổi biểu thị tình cảm ngưỡng mộ của mình.


Khâu Vân Bình hết sức vui sướng: “Các ngươi đều đến đăng ký à? Muốn xem các hạng mục thi đấu sao?” Sau đó hắn liền đưa qua một cuốn chương trình thi đấu đã bị mài mòn góc mép: “Mỗi người năm mươi văn tiền phí báo danh, phải đưa trước.”


Thư Trường Phong và chúng thân vệ: “……” Hình tượng idol trong phút chốc tan thành ảo ảnh.


“Dự thi mà còn phải trả phí hay sao?”


Khâu Vân Bình tươi cười hòa ái: “Đây là ý của Thiếu bang chủ chúng ta, hắn nói chỉ có lúc đăng ký phải trả tiền thì lúc thi đấu mới có thể dốc hết toàn lực mà thi, bởi vì cuối cùng còn có tiền thưởng kếch xù, cho nên ai nấy đều có cơ hội gỡ vốn.”


Triệu Vô Cữu: Tiểu tử này rốt cuộc còn có bao nhiêu lý luận kỳ quái đây?


Hắn hỏi: “Khâu Vân Bình sao lại ở trên thuyền của ngươi?” Hắn cuối cùng cũng đào ra được từ trong óc một câu, muốn hỏi về sinh hoạt của người nọ.


Bách Thập Thất: “Hắn vốn là người quản lý sổ sách của ta, đường huynh có lẽ là không biết, xử lý trướng mục vốn là một việc rất rườm rà, Khâu Vân Bình chính là một cái hũ rượu cộng thêm dây xâu tiền, mời hắn làm là thích hợp nhất.” Đương nhiên giấu đi quá trình mời hắn.


Giờ phút này Khâu Vân Bình đang lay động cây bút cùn ghi danh sách đăng ký, bên cạnh có một tên phụ việc dọn tráp thu tiền ra, thêm một tên phụ việc khác phát số báo danh, hơn nữa còn chu đáo dặn dò khách nhân lần đầu dự thi: “Chú ý đừng làm thẻ số lẫn lộn, số thứ tự của các hạng mục khác nhau đều có màu sắc khác nhau đấy.”


Triệu Tử Hằng chen qua, cũng muốn nói mấy câu với Vân Bình tiên sinh, vừa mở miệng đã kích động hỏi: “Thật là Vân Bình tiên sinh sao?”


Khâu Vân Bình thống khoái thừa nhận: “Đúng, đúng, chính là ta, vị tác giả viết sách kia. Công tử muốn tham gia toàn bộ các hạng mục đúng không? Tổng cộng 500 văn tiền.”


Triệu Tử Hằng ngay cả chương trình hạng mục dự thi còn chưa nhìn thấy thì đã mơ màng hồ đồ móc tiền, ôm một đống thẻ số thứ tự, mịt mịt mù mù đi ra, trên môi còn treo nụ cười như mộng du.


Bách Thập Thất nghẹn họng, trân trối: “Tử Hằng, ngươi biết bơi sao?”


Triệu Tử Hằng phục hồi tinh thần: “Gì cơ? Không biết.”


Nàng chỉ chỉ một cái thẻ màu đỏ trong đống thẻ của hắn: “Vậy ngươi đăng ký thi bơi lội là thế nào?” Sau đó hết sức thương hại: “Hơn nữa… còn phải bắt cá dưới sông.”


Triệu Tử Hằng cười ngu xuẩn: “Vân Bình tiên sinh bảo ta tham gia.”


Tên tuổi của Vân Bình tiên sinh bên ngoài, đã sớm thu hoạch một mớ fanboy fangirl, Triệu Tử Hằng tinh thông ăn uống chơi bời cũng là một trong số đó.


Hắn mang đầu óc mơ hồ mụ mẫm đi đăng ký, cho đến khi biết rõ ràng nội dung thi đấu thì mới tức khắc trợn tròn mắt.


Nhóm hán tử Tào bang đều là những kẻ kiếm ăn trên mặt nước, thi đấu đều dựa vào các hoạt động thường ngày của thủy thủ Tào bang mà định ra, ví dụ như bò cột buồm, bắt cá ở hạ lưu sông Trường Giang, thi chèo thuyền nhỏ hai người, đại loại là như thế.


Đường dài nhàm chán, loại hình thi đấu như thế này là thú vui chính của các huynh đệ trên thuyền, mọi người nhận thẻ số đăng ký của mình xong thì lập tức tản ra chuẩn bị thi đấu.


Bách Thập Thất sắp xếp cho Triệu Vô Cữu ngồi ở bên cạnh Khâu Vân Bình, còn bảo tạp dịch mang hạt dưa, nước trà và điểm tâm tới chiêu đãi hắn.


Triệu Tử Hằng sau khi biết rõ các hạng mục thi đấu liền chạy tới cáo trạng: “Thập Thất, người nào nghĩ ra cái loại thi đấu như thế này, đầu óc có bị bệnh không hả? Còn bò cột buồm, tưởng ta là khỉ sao?”


Bách Thập Thất: “……”


Khâu Vân Bình vẻ mặt “ngươi hỏi đúng người rồi”, vui sướng khi người gặp họa nhắc nhở hắn: “Vị công tử này, tất cả các nội dung thi đấu trên đội thuyền này đều là do Thiếu bang chủ nhà chúng ta nghĩ ra.”


Triệu Tử Hằng mắc kẹt: “Không phải…ý ta là, Thập Thất à, ngươi không có việc gì làm sao lại nghĩ ra những nội dung thi đấu kỳ quái như thế, chẳng lẽ đấu lôi đài không thể như bình thường cưỡi ngựa bắn tên hoặc là cầm kỳ thi họa vân vân hay sao?” Cưỡi ngựa bắn tên tuy rằng không phải là lĩnh vực chuyên môn của hắn nhưng cầm kỳ thi họa hay là viết vài ba câu thơ phong hoa tuyết nguyệt thì hắn rất am hiểu.


Bách Thập Thất: “Thiếu gia, ngươi bảo các huynh đệ Tào bang một chữ cũng không biết thi cầm kỳ thi họa với ngươi à?!”


Triệu Tử Hằng: “……”


Triệu Vô Cữu đã xem xong nội dung các hạng mục thi đấu trên thuyền, đó là một quyển sách viết tay toàn bộ, chẳng những ghi chép chi tiết về nội dung thi mà kể cả các quy tắc thưởng phạt cũng được quy định rõ ràng, chữ viết phóng khoáng thoải mái, nét chữ cứng cáp.


“Các hạng mục thi đấu được sắp xếp rất hợp lý.” Triệu Vô Cữu là người cầm binh đã nhiều năm, nhìn nhận vấn đề là điều mà Triệu Tử Hằng không thể so sánh được, các hạng mục này nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cũng chỉ là các loại hình thi đấu bình thường nhưng hắn liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được dụng tâm trong những nội dung này, đều là dùng để đề cao trình độ nghiệp vụ của các thuyền viên thủy thủ trên đội thuyền Tào bang.


“Các hạng mục thi đấu này là do ngươi nghĩ ra à?” Hắn vẫn còn giữ thái độ hoài nghi... có thể trộn lẫn với đường đệ không đáng tin cậy của hắn thành một đôi bạn bè chồn chó, còn là một tên tiểu tử hết sức láu cá ranh ma, chẳng lẽ thực sự có bản lĩnh như vậy hay sao?


Bách Thập Thất cũng không mấy phật ý đối với sự nghi ngờ của hắn: “Mọi người đều rãnh rồi nhàm chán, chỉ là nghĩ ra để chơi mà thôi, đường huynh không cần cho là thật.”


Khâu Vân Bình thì lại hết sức tôn sùng Bách Thập Thất, lập tức đưa ra chứng cứ hết sức thuyết phục minh họa cho năng lực của nàng: “Thiếu bang chủ nhà chúng ta văn võ song toàn, quyển sách này là do đích thân hắn viết.”

Rồi lại còn giải thích thêm: “Nhóm các thuyền viên Tào bang chính là đều kiếm sống trên sông nước, thường ngày chỉ thích tụ tập uống rượu bài bạc. Năm đầu tiên khi Thiếu bang chủ tự mình áp giải lương thực vận chuyển đường thủy, đã cảm thấy kỷ luật của các thuyền viên trên thuyền hết sức rời rạc. Bọn họ đi thuyền một chuyến có khi thua hết cả tiền công, sau khi về nhà ngay cả tiền mua thức ăn cho thê tử hài nhi cũng không có, vì vậy liền nghĩ ra loại hình thi đấu như thế này, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, khiến bọn họ quên đi ý niệm bài bạc, nếu ai có bản lĩnh cao, thì còn có thể thắng được một số tiền thưởng lớn. Chuyện này đã thành công mấy năm nay rồi còn có thể là giả hay sao?”


Triệu Vô Cữu hiếm khi khen nàng một câu: “Thật không nhìn ra đấy, Bách thiếu bang chủ hóa ra cũng là một nhân tài.”


Bách Thập Thất được khen ngợi mà hơi kinh sợ: “Ta không nghe lầm đó chứ? Đường huynh vừa khen ta sao?” Rồi lập tức không biết xấu hổ sáp tới: “Hay là ngươi khen thêm mấy lần nữa đi? Nghe rất sung sướng đấy.”


Nếu Triệu Tử Hằng khen nàng, thì hơn phân nửa là khen tặng vụng về, không tế nhị, nhưng Triệu Vô Cữu là nhân vật giấu chữ như vàng, lại là tính tình ngay thẳng nghiêm trang, muốn được hắn khen là khó đến cỡ nào?!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp