Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 7A


3 tháng

trướctiếp

Bách Thập Thất trên đường đi đều hết sức lo lắng đề phòng, sợ Triệu Vô Cữu thiết diện vô tư, dựa vào các điều khoản của luật pháp mà ngăn cản việc buôn bán nhỏ ven đường của nàng, nhưng kết quả là có lẽ hắn chỉ lo lắng cho cái chân bị tàn tật mà căn bản không điều tra đến những chuyện khác.


Kể từ sau cái lần đầu tiên nàng đẩy Triệu Vô Cửu xuống thuyền đi dạo một vòng, thì ngày hôm sau đã lập tức thưởng thức được bộ dạng đứng tấn thê thảm của Triệu Tử Hằng, sau đó thì bị Thư Trường Phong dò hỏi: “Bách thiếu bang chủ, có thể làm phiền ngươi đẩy chủ tử nhà ta đi dạo bên ngoài hay không?”


Lúc đó đội thuyền của Tào bang đã bon bon an phận giữa dòng sông, Bách Thập Thất liền không hiểu ý hắn: “Đi đâu dạo cơ? Hôm nay đội thuyền không cập bến.”


Thư Trường Phong ân cần cười nói: “Chủ tử nhà ta từ sau khi chân bị tật thì cả cửa phòng cũng không chịu ra. Hôm qua lúc quay về tâm trạng có vẻ tốt hơn, cho nên……”. Đám thị vệ thân cận bọn họ đã có thói quen phục tùng mệnh lệnh, việc làm trái với ý của Chu Vương điện hạ này thì bọn họ không có gan, cho nên chỉ đành phải nhờ cậy đến Bách Thập Thất.


“Vậy thì ta có lợi gì?” Bách Thập Thất dùng mũi chân đá đá cẳng chân với những cơ bắp đã cứng đờ của Triệu Tử Hằng, khiến hắn chịu không nổi kêu lên thảm thiết: “Đau đau đau……”


Thư Trường Phong: “……”


Bách Thập Thất mặc kệ trong lòng Thư Trường Phong nghĩ như thế nào, chỉ cần Triệu Vô Cữu không gây phiền toái cho nàng, thì nàng cũng là một thiếu niên tươi đẹp có tự tôn, nếu không có chuyện quan trọng gì, đương nhiên là không muốn thường xuyên đối diện với gương mặt lãnh đạm xa cách kia của hắn. Nàng ngồi xổm xuống, song chưởng cùng tập kích, ấn ấn lên cơ bắp trên chân trái Triệu Tử Hằng một cách tàn nhẫn thô bạo, mặc kệ hắn la lên như quỷ khóc sói gào, cho đến khi cảm nhận được cơ bắp bên dưới tay đã mềm mại hơn rất nhiều thì mới nói: “Đứng lên thử xem.”


Đám thuộc hạ của Triệu Vô Cữu sử dụng phương pháp rèn luyện Triệu Tử Hằng đặc biệt tàn bạo, đứng tấn được mấy ngày thì bắt đầu chuyển sang luyện quyền, đối với Triệu Tử Hằng loại công tử từ nhỏ đến lớn da mềm thịt quý, ngay cả một cây kim cũng chưa từng cầm qua này, thì loại hình rèn luyện cấp độ cao như thế quả là rất thảm thiết.


Hắn vẫn cứ luôn nghi ngờ xương cốt toàn thân của mình sắp bị rèn luyện đến nỗi tan rã, đi đường cũng có thể nghe được tiếng kêu răng rắc giống như kéo theo một đống linh kiện lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống một ngón tay hoặc là cả một cánh tay, tệ nhất chính là cơ bắp trên toàn cơ thể đều đau nhức, cái bụng giống như có ai đó len lén xẻo xuống một khối thịt to, mỗi lần Bách Thập Thất trêu ghẹo, hắn mới cười được hai tiếng thì đã lập tức ôm bụng ngậm miệng... con mẹ nó, đau quá đi.


Cơ bắp ở tứ chi thì càng không cần phải nói, rõ ràng lớp da bên ngoài vô cùng hoàn hảo nhưng bên trong thì lại đau đớn không có lý do, giống y như một làn da tốt đẹp đang bao bọc lấy một đống thịt nát, mỗi lần cử động thì mớ thịt này lại cọ sát vào nhau khiến cho hắn lại càng đau đớn, hắn có thể hình dung sự thê thảm của mình bây giờ chắc cũng không khác bao nhiêu so với hình phạt lóc thịt mà người ta hay nói, ngược lại còn bị Triệu Vô Cữu mắng rằng: “Đây là do thường ngày không chịu rèn luyện đấy, được nuông chiều như thế chỗ nào giống một nam nhân hả?!”


Triệu Tử Hằng ủ rũ héo úa nói: “Ta có phải là nam nhân hay không, không cần đường huynh phải nhọc lòng lo lắng, ở kinh đô có rất nhiều cô nương có thể chứng minh được điều này!”


Hắn đây là gián tiếp thừa nhận bản thân mình ở bên ngoài phong lưu vô độ, khiến cho Triệu Vô Cữu quả thật khó mà chấp nhận, vì thế thời gian tập thể dục buổi sáng không những bị kéo dài ra mà ngay cả cường độ cũng phải tăng lên gấp đôi, “Được thôi. Vậy thì cứ mặc sức mà phát tán tinh lực thừa thãi của mình”.... nguyên văn lời Triệu Vô Cữu nói chính là như vậy.


Bách Thập Thất thì lợi dụng thân phận chủ thuyền của mình lúc nào cũng có thể tránh được thời gian tập thể dục buổi sáng của Triệu Tử Hằng một cách hết sức tinh vi, ngày nào cũng xuất hiện vào đúng lúc sau khi hắn đã rèn luyện xong, thuận tiện cười nhạo hắn một trận.


Lúc này Triệu Tử Hằng đang nằm liệt trên boong tàu, cắn răng giãy giụa rồi đứng lên đi hai bước, cảm nhận được một cách rõ ràng cẳng chân trái sau khi được huynh đệ tốt của mình đấm bóp một trận thì đã thoải mái hơn rất nhiều, sự nhức mỏi và căng cứng cũng đã giảm bớt đi, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi: “Tới đây, tới đây, mau bóp luôn cái chân bên phải của ta đi, làm tốt có thưởng!”


Bách Thập Thất lại ngồi xổm xuống đấm bóp cho cẳng chân bên phải của hắn, trong lúc Triệu Tử Hằng đau đớn kêu lên thì nàng ngẩng đầu nịnh nọt: “Đại gia, xin trọng thưởng!”


Thư Trường Phong: đúng là một đôi bạn bè chồn chó!


Hắn đột nhiên trở nên nhanh trí, tìm được một phương pháp khác dụ dỗ Bách Thập Thất: “Bách thiếu bang chủ, nếu mỗi ngày người có thể đẩy chủ tử nhà ta ra ngoài hóng gió thì chúng ta có thể thương lượng một chút về thù lao đó.”


Bách Thập Thất: “Nói đến tiền bạc thì rất mất cảm tình nhỉ? Hay là chúng ta mở bàn chơi vài ván đi?”


Triệu Tử Hằng cũng anh dũng báo danh: “Tính cho ta một tụ! Ôi chao ngươi nhẹ tay một chút đi … nhẹ một chút đi! Lên trên một chút xoa cái đùi nữa.” Đi thuyền nhàm chán, cũng đã bị đường huynh tra tấn thê thảm lắm rồi bây giờ tìm thêm vài người bài bạc gì đó giết thời gian cũng không tệ.


Bách Thập Thất gọi một tên thuyền viên phụ việc trên tàu đến nói: “A Ngũ, đến phòng bếp lấy cái chày cán bột đến đây.”


Triệu Vô Cữu ngồi trong khoang thuyền nghe thấy bên ngoài la hét ầm ĩ, tiếng kêu của Triệu Tử Hằng vẫn cao vút và thảm thiết, còn có loại cảm giác giãy giụa trước khi chết, liền điều khiển xe lăn đến trước cửa sổ, vừa nhìn ra cảnh tượng xa xa thì đã giật mình một trận.


Bách Thập Thất cầm một cây gậy không ngừng quất đánh vào đùi Triệu Tử Hằng đang ngồi bẹp dưới đất, quất đến nỗi Triệu Tử Hằng dậm chân kêu lên như bị chọc tiết, nhưng vẫn ở yên một chỗ ngoan ngoãn để cho người ta đánh thật là kỳ quái.


Bởi vì vị trí này khá xa, đặc biệt là khoang thuyền này lại còn ở trên tầng cao nhất, boong tàu thì thấp hơn rất nhiều cho nên ngoại trừ tiếng kêu quỷ khóc sói gào của Triệu Tử Hằng thì những lời bọn họ nói chuyện hắn không nghe được.


Mười lăm phút lúc sau, có tiếng gõ vang lên ở cửa khoang, Bách Thập Thất trưng ra một khuôn mặt xán lạn tươi cười xuất hiện trước mặt hắn, rồi lập tức vừa đi đến đẩy xe vừa phân trần: “Bên ngoài phong cảnh rất đẹp, đường huynh ở một mình trong phòng buồn bực thì có gì vui chứ?! Chi bằng lên boong tàu ngắm cảnh một lát, chúng ta còn tổ chức một trận đấu lôi đài, mời đường huynh đến xem đấy!”


Triệu Vô Cữu thầm nghĩ: tên tiểu tử láu cá này lại định giở trò gì đây?


Hắn hỏi: “Sao vừa rồi ngươi lại đánh Tử Hằng?”


Bách Thập Thất nói hươu nói nai: “Hắn bị ngứa da, đánh một trận thì sẽ hết ngứa. Không phải là vì ta thấy đường huynh không tiện làm, cho nên mới phải vất vả hay sao ...”


Triệu Vô Cữu: có quỷ mới tin ngươi!


Lúc này trên boong tàu đã thu xếp được một chỗ khá lớn, các thuyền viên nhàn tản trên thuyền đều bị triệu tập đến đây, Quản bá gõ phá la tuyên bố: “Vẫn theo quy định, mọi người cùng rèn luyện. Nếu thắng thì sẽ có thưởng của thiếu bang chủ! Hôm nay trên thuyền còn có các vị khách nhân, nếu đồng ý tham gia, thì xin đến chỗ Vân Bình tiên sinh nhận số thứ tự và đăng ký hạng mục mà mình muốn thi đấu nhé.”


Triệu Tử Hằng lẩm bẩm tự hỏi: “Vân Bình tiên sinh? Có phải là vị đại tác gia Vân Bình kia không?”


Ở đây có rất đông người cho nên khá ầm ĩ, vì thế câu hỏi nghi vấn của hắn cũng bị che lấp mất, đồng thời hắn cũng bị cuốn theo đến chỗ bàn lấy số.


Bàn lấy số trên boong tàu, có một vị thư sinh trẻ tuổi cầm một cây bút đã cùn, mở to đôi mắt mông lung mờ mịt có vẻ là đang say, tiếp đón bọn họ: “Lại đây lại đây, đăng ký thôi đăng ký thôi.” Đại khái chính là vị Vân Bình tiên sinh nọ.


Khâu Vân Bình đã ở trên thuyền mơ mơ màng màng qua được một khoảng thời gian, giống y như một vị thần bí ẩn, vừa rồi bị Bách Thập Thất cho người đến đào ra từ trong ổ chăn, kéo lên trên boong tàu làm việc, vẫn còn trong cơn say ngáp lên ngáp xuống, thấy Bách Thập Thất rất bất mãn, liền cất giọng nói to: “Thập Thất ngươi lại đây.”


Bách Thập Thất đẩy Triệu Vô Cữu tới, trên đường ai nấy đều tránh qua một bên, đi thẳng một đường đến phía trước bàn lấy số, nàng cười tủm tỉm nói: “Khâu Vân Bình ngươi tỉnh rồi sao?” Sau đó dặn dò hắn: “Mấy ngày tiếp theo cũng không được uống nhiều, nếu không thì trên đường đi ai sẽ dẫn dắt đấu lôi đài đây hả.”


Khâu Vân Bình hoài nghi sâu sắc: “Thập Thất, ngươi và ta đều uống như nhau, sao tinh thần ngươi có thể sáng láng như vậy? Không phải ngươi gian dối uống nước lã đấy chứ?”


Bách Thập Thất dở khóc dở cười: “Tửu lượng không bằng thì đừng có kiếm chuyện với ta.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp