Giang Nam Có Nàng

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

Bách Thập Thất đẩy xe lăn ngừng lại ở phía trước một sạp hàng bán đồ chơi hình nhân bằng bột, một hai phải bắt người thợ nặn cho được một tượng bột giống hệt như mình.


Người thợ nặn đã một bó tuổi, râu hoa râm, nhưng đôi tay lại vô cùng linh hoạt, dựa theo cách nói đời sau, là nghệ nhân thủ công gì gì đó, là loại phụ huynh mà đám con nít ở nhà trẻ luôn luôn thiếu.


Triệu Tử Hằng cười nhạo Bách Thập Thất: “Chỉ là loại đồ chơi con nít, thế mà ngươi lại thích đến như vậy, khiến cho ta cũng hoài nghi về tuổi tác của ngươi đấy!”


Bách Thập Thất khiêm tốn tiếp nhận sự khen ngợi của hắn, ôm khuôn mặt say mê: “Cảm ơn nha, có cách khen ta trẻ tuổi độc đáo như vậy, ngươi cũng là người đầu tiên đấy.”


Triệu Tử Hằng bị sự vô sỉ của nàng làm cho sợ ngây người, những lời muốn nói đều bị nghẹn trở vào lòng.


Không mất bao nhiêu công phu thì người thợ nặn đã có thể làm ra một con tượng bột Bách Thập Thất, ngoại trừ béo hơn so với nàng một chút, càng có vẻ vụng về đáng yêu, thì khoé mắt và đuôi lông mày, kể cả nụ cười cũng không có gì khác biệt.


Triệu Tử Hằng hoàn toàn quỳ xuống thần phục kỹ thuật của người thợ thủ công này, trong khoảnh khắc đã quên mất mình vốn dĩ vừa mới châm chọc Bách Thập Thất, nên lập tức đưa ra yêu cầu người thợ làm mười mấy con búp bê có hình dạng của mình.


Bách Thập Thất chỉ trong nháy mắt đã hiểu được công dụng của mớ tượng bột này: “Cái này là chuẩn bị sau này mỗi lần thân mật với một cô nương thì tặng một con chứ gì?”


Triệu Vô Cữu vô cùng nghiêm túc, liền nhịn không được mở miệng bênh vực đường đệ mình: “Bậy bạ!”


“Không phải hay sao?!” Bách Thập Thất lập tức nói tiếp: “Lúc hai người đường mật ngọt ngào, các cô nương cũng sẽ yêu thích nâng niu tượng bột của ngươi, cứ nhìn thấy nó là nhớ đến ngươi. Nhưng mà cho đến khi hai người gây gổ bất hòa... đừng nói với ta là sẽ không có trường hợp này. Với trình độ có mới nới cũ của ngươi, đại khái là thời điểm đó sẽ đến rất nhanh thôi. Đến lúc đó các cô nương một khi không vui sẽ lập tức bẻ tay bẻ chân tượng bột cho hả giận, rồi ngươi sẽ bị tra tấn đến mức không còn hình dạng gì.”


Triệu Tử Hằng bỗng nhiên cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng, liền duỗi tay muốn đánh nàng, nhưng Bách Thập Thất đã né tránh được, nàng lại còn chạy đi tố cáo hắn: “Đường huynh ngươi cần phải chủ trì công đạo cho ta, ta chỉ là lo lắng cho hắn, vậy mà không ngờ hắn lại lấy oán trả ơn!”


“Rõ ràng là ngươi giễu cợt ta!” Triệu Tử Hằng không chịu thua cũng không bỏ cuộc: “Ta hôm nay nếu không đánh ngươi một trận, thì phải xin lỗi mấy bức tượng của ta.” Nói xong hắn liền vòng qua xe lăn muốn chụp lấy Bách Thập Thất.


Bách Thập Thất linh hoạt như cá chạch, hai người cứ đùa giỡn xung quanh xe lăn của Triệu Vô Cữu, Thư Trường Phong chỉ cách mấy bước hơn, trong lòng run sợ, sợ chủ tử nhà mình tức giận, sẽ hạ lệnh kéo bọn họ ra ngoài đánh quân côn.


Trên đường người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, Triệu Tử Hằng vốn dĩ đã đủ ồn ào, lại thêm Bách Thập Thất, không khác gì hai con chim chích chòe cứ liến thoắng bên lỗ tai Chu Vương.


Nhưng điều làm cho Thư Trường Phong thấy kinh ngạc hết sức là, Chu Vương chỉ ngồi thẳng lưng trên xe lăn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi tay linh hoạt của người thợ nặn tượng.


Bách Thập Thất bị Triệu Tử Hằng rượt theo đến trước mặt hắn, lại đúng lúc che tầm mắt hắn, bị hắn kéo một cái trực tiếp ngã vào trong lồng ngực hắn.


Thư Trường Phong: “……”


Bách Thập Thất: “……”


Triệu Tử Hằng: “…Ngươi mau đứng lên đi đè chết đường huynh bây giờ!”


Bách Thập Thất đầu đụng vào vòm ngực Triệu Vô Cữu, sống mũi cũng thiếu chút nữa là bị vỡ ra, lập tức liền chảy ra hai dòng nước mắt.... Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.


Nàng sờ sờ mũi mình, hoài nghi một cách sâu sắc rằng hắn có che một tấm sắt trước lồng ngực, mới có thể đạt đến độ cứng như thế.


Triệu Vô Cữu cúi đầu nhìn thấy bộ dạng nàng nước mắt lưng tròng, cau mày dạy dỗ: “Khóc lóc lu loa như thế còn ra thể thống gì?” Nói xong lại móc ra một cái khăn ném vào mặt nàng.


Bách Thập Thất bò ra khỏi lồng ngực hắn, lau khô nước mắt, hiếm khi mới thẹn thùng như vậy, cúi đầu đánh giá cái khăn thêu hoa trên một góc: “Có phải vừa rồi ta đè trúng đường huynh hay không? Cái khăn này ta về giặt sạch rồi trả lại cho ngươi.”


Triệu Vô Cữu vừa tự cười mình vừa nghĩ: Nếu thật sự bị đè đau thì tốt rồi.


“Không sao.”


Trải qua trận om sòm này, Triệu Tử Hằng cũng không đùa giỡn với Bách Thập Thất nữa, ngoan ngoãn đứng trước sạp hàng xem người thợ nặn tượng.


Triệu Tử Hằng đã nhận đầy đủ các bức tượng bột, Thư Trường Phong lại tới đẩy Triệu Vô Cữu, bị Bách Thập Thất kéo lại: “Khoan đã, cũng phải nặn một bức tượng bột cho đường huynh nữa.”


Hai canh giờ sau, Triệu Vô Cữu ngồi trong khoang thuyền thưởng thức bộ dạng con hình nhân bằng bột của mình, có vẻ hết sức trầm tư.


Lúc Thư Trường Phong đi vào, nhìn thấy hình nhân bằng bột ở trên người hắn, không khỏi nhớ tới chuyện ban ngày, giọng nói có hơi do dự: “Chủ tử, hôm nay sau khi Bách Thập Thất dụ dỗ chúng ta rời khỏi thuyền, lão nhân họ Quản kia đã sắp xếp lại hàng hóa để ở dưới đáy khoang, lại còn mua thêm rất nhiều thứ. Dựa theo luật pháp thì đã sai rất nghiêm trọng, việc này Bách Thập Thất không thể không biết!”


Bách Thập Thất không hề nói sai một điểm, đó chính là trên mặt của Triệu Vô Cữu có viết bốn chữ “thiết diện vô tư”, đối với quy định của việc vận chuyển đường thủy hắn cũng biết tới, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ là thanh lãnh xa cách, không ngờ lại nở một nụ cười châm chọc: “Ý của ngươi là... hắn vì muốn dụ ta rời thuyền, cho nên mới gióng trống khua chiêng như vậy?”


Thư Trường Phong biết chủ tử nhà mình đã ở trong quân đội nhiều năm, tư duy đã hình thành theo một xu hướng, cho rằng tất cả mọi thứ thuộc về luật pháp đều phải được tuân thủ một cách nghiêm ngặt, nhưng mọi việc ở nhân gian không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng pháp luật để giải quyết.


Hắn nói: “Cũng không loại trừ khả năng này.”


Triệu Vô Cữu sắp bị nàng làm cho tức giận đến nỗi bật cười lên, chỉ chút nữa đã bóp nát hình nhân bột trong tay, lại suy nghĩ đến cá tính láu lỉnh của nàng, đầu óc lập tức xoay chuyển, chỉ hận không thể ngay lập tức nghĩ ra biện pháp để xử lý nàng.


“Kế sách của hắn cũng tuyệt lắm.” Ấn tượng của Triệu Vô Cữu đối với nàng vốn dĩ đã được bức tượng bột hôm nay khiến cho tốt hơn rất nhiều, giờ lập tức ngã vào đáy cốc, ngay lập tức liền đưa ra một kết luận: (1) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Lại còn thêm vào hai chữ “hai mặt” ở trong đầu khi hình dung về Bách Thập Thất.


Nếu Bách Thập Thất có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đầu Triệu Vô Cữu, thì chắc sẽ vô cùng kinh ngạc cảm thán rằng trên trán của mình hóa ra lại viết nhiều chữ như thế chỉ là không có một chữ nào là đánh giá cho nhân vật chính diện.


Triệu Vô Cữu tự cho rằng bản thân mình nhìn người vô cùng chuẩn xác, Bách Thập Thất bề ngoài thì giống y như đúc với Triệu Tử Hằng, hành vi bên ngoài và thái độ ăn chơi trác táng cũng không khác gì, nhưng trên thực tế thì sao?


.... đường đệ của hắn vốn dĩ được phụ mẫu yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, nếu muốn ganh đua cao thấp với loại lưu manh phố phường như Bách Thập Thất, thì vẫn là có sự chênh lệch lớn.


Ví dụ như chuyện hôm nay đi dạo phố, Triệu Tử Hằng vui mừng ôm một đống tượng bột trở về, lại còn mang hết tất cả tai mắt trên thuyền đi, chỉ còn lại đám thuộc hạ chuyên lo việc nặng vận chuyển hàng hóa,(2) nhất tiễn song điêu.


Con hình nhân trong tay Triệu Vô Cữu cũng có một khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm, người thợ nặn kia cũng cực kỳ nhanh trí, làm ra người ngồi trên xe lăn trẻ tuổi, bộ dạng hiên ngang bất phàm, nhưng chỉ ngồi yên một chỗ không đứng lên, Triệu Vô Cữu lại không tự chủ được nhớ tới bản thân mình lúc hai chân vẫn chưa mất đi tri giác.


Giục ngựa biên thùy, bảo vệ quốc gia.


Hắn chỉ cần sử dụng lực trên tay mạnh hơn một chút, là có thể bóp nát tay chân của bức tượng bột, nhưng cũng không hiểu tại sao hắn lại không thể xuống tay được, chỉ là lấy một cái tráp cẩn thận bỏ nó vào trong.


Bách Thập Thất không biết rằng bí mật của nàng đã bị Triệu Vô Cữu nhìn thấu, liền đích thân trả lại cái khăn sạch, nhiệt tình dào dạt giới thiệu suốt cả một canh giờ về các món ăn ngon ở địa điểm kế tiếp, lại chuẩn bị đi dạo trên phố, đáng tiếc là thời đại này không có smartphone, không thể vừa đi vừa chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm, cũng là thật đáng tiếc.


Triệu Vô Cữu cũng im lặng không nhắc tới sự việc mà hắn biết, thuyền buôn trên đường quay trở về thì khoang thuyền phải trống không, bây giờ chắc chắn là chứa đầy hàng hóa buôn lậu, hắn cũng muốn xem thử, trong hồ lô của Bách Thập Thất bán thuốc gì.


Bách Thập Thất sau khi công bố về thành trấn sắp sửa đến, thì vô cùng vui vẻ về khoang của mình.


Quả nhiên bắt đầu kể từ hôm đó cứ mỗi lần dừng chân ở một địa điểm nào đó trên đường, Bách Thập Thất liền đích thân tới đẩy Triệu Vô Cữu xuống thuyền tản bộ, lúc đi chơi cũng hết sức quan tâm, vô cùng ân cần.


Khiến cho Triệu Vô Cữu trong lòng cũng nghi ngờ cái miệng không kín của Triệu Tử Hằng, liền nhân lúc thuận tiện kéo đường đệ của hắn đến một chỗ không có ai mà thẩm vấn: “Có phải ngươi đã khoác lác với Bách Thập Thất, để lộ thân phận thật sự của ta hay không?!”


Triệu Tử Hằng cảm thấy bản thân rất oan ức: “Đường huynh, ta giống loại người không biết nặng nhẹ như vậy hay sao?” Hắn chỉ hận không thể ôm lấy đùi Triệu Vô Cữu mà khóc, một lần nữa đoạt lại tín nhiệm của đường huynh.


Triệu Vô Cữu vẫy vẫy tay bảo hắn cút đi, không đầy một lát sau thì khoang cách vách đã vang lên tiếng cười đùa, Triệu Tử Hằng còn cười ha ha hết mức, cho dù là ở khoang bên cạnh, cách một bức tường cũng có thể nghe ra tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ.


“Tên tiểu tử không tim không phổi này, có bị người khác bán đi cũng không biết!”


Triệu Tử Hằng kết hợp với Bách Thập Thất, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì rõ ràng là một đôi bạn bè chồn chó, suốt ngày trộn lẫn với nhau chơi bời thỏa thích, nhưng thật ra thì Triệu Tử Hằng chính là bị Bách Thập Thất xách động dạy hư.


Vị đường huynh của ai đó luôn bênh vực người mình, nghĩ như thế trong lòng.


Không ngờ rằng người mà hắn gặp vốn dĩ không phải là một tên lưu manh đường phố bình thường, không những da mặt dày hơn mà trong lòng cũng có tính toán chu đáo.


Bách Thập Thất đương nhiên là cũng có thể thấy được rõ ràng Triệu Vô Cữu không thích mình, nhưng bởi vì một đội thuyền toàn hàng lậu của Tào bang, cũng chỉ có thể giả ngu giả ngơ, mặc kệ cho hắn ghét. 

(1)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

(2)Nhất tiễn song điêu: một mũi tên bắn trúng hai con chim điêu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp