Giang Nam Có Nàng

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Hai người quen biết ở Tô Châu, Triệu Tử Hằng bề ngoài giống tên ăn chơi trác táng, hành sự cũng y hệt một tên ăn chơi trác táng, không khác gì, chỉ duy có tính cách sang sảng hào khí, bị nàng đánh thành đầu heo, cũng có thể cùng nàng xưng huynh gọi đệ, thật là hiếm có.

Bách Thập Thất đã từng hỏi về hoàn cảnh gia đình nhà hắn, hắn cũng từng nói rằng “Dựa vào tổ tông che chở, làm chút nghề nghiệp an nhàn.”, lại sống ở kinh đô cho nên rất thuận tiện để các bậc cha chú nhà hắn làm ăn mua bán, vì vậy mới có thể thoải mái cung cấp cho hắn tiêu xài.

Lại nói tiếp, hai người cũng có thể coi như hồ bằng cẩu hữu (1) chân chính, cùng nhau ăn nhậu chơi bời, ngắm cô nương, chỉ có chuyện đúng đắn là không làm.

Triệu Tử Hằng thoạt nhìn đã không đáng tin cậy, giờ phút này lại còn ánh mắt trốn tránh, ấp a ấp úng: “Đường huynh của ta...chính là làm quan thôi.”

Bách Thập Thất: “Quan bao nhiêu phẩm?”

Tào bang thân phận thấp kém, Bách Thập Thất hàng năm áp giải lương thực vận chuyển bằng đường thủy lên phía Bắc, cũng phải giao thiệp với các quan lại lớn nhỏ ở các trạm kiểm soát ven đường, chỉ là hạng quan cửu phẩm tép riu, cũng có thể ở trước mặt nàng đòi ăn đòi lấy, sự khổ cực của dân đen nàng đã sớm lĩnh hội được.

Triệu Tử Hằng: “… nói đến phẩm cách thì rất là tục khí đấy!” Thân vương là siêu phẩm, không biết nói ra có phải sẽ hù dọa đến Bách Thập Thất trước giờ vẫn vô pháp vô thiên hay không?

Bách Thập Thất đạp hắn một cái: “Ngươi lại còn giả vờ nữa sao? Đường huynh của ngươi vừa nhìn đã biết là một tên cổ hủ, thật sự không giống với những người biết nịnh bợ bên trên, lại còn thêm vào bộ dạng lo cho dân cho nước nghiêm túc như thế, có giống là loại phẩm cấp không cao hay không hả?”

Nàng trong lòng đã phác hoạ ra bộ dạng Triệu Vô Cữu không chịu luồn cúi (2) cho nên không có năm nào được thăng chức, bộ dạng vừa cổ hủ vừa đáng thương: “Thôi không sao, cho dù là có quan lục thất phẩm hay thế nào thì cũng so với loại dân đen như ta mạnh hơn rất nhiều.”

Sự phân biệt giai cấp là vốn rất rõ ràng, quan viên và thương buôn vận chuyển lương thực như nàng địa vị khác nhau như trời với đất.

Lão cổ hủ lo cho nước cho dân ở cách vách: “……”

Triệu Tử Hằng cười chột dạ: “… cũng gần như vậy.” Cấp trên của Thân Vương thì chính là đương kim thánh thượng, vừa là vua vừa là cha, đường huynh…… hình như cũng không cần phải luồn cúi trước quyền lực, đi nịnh bợ cha ruột của mình chứ?

Bách Thập Thất có kinh nghiệm rèn luyện cười mắng: “Cái thói khoe khoang của ngươi vẫn là nên sửa lại đi!” Ở kinh đô quan viên chỗ nào cũng có, chỉ một khối gạch ném xuống thì cũng có thể trúng vài tên quan tứ phẩm, Triệu Tử Hằng lại có cái tật khoác lác, nàng muốn nghiêm túc truy vấn phẩm cấp của Triệu Vô Cữu, chẳng phải tương đương với việc xốc da mặt hắn lên hay sao, khiến huynh đệ lúng túng là không ổn.

Cho nên nàng cũng không suy nghĩ đến cùng, lại nhắc tới việc rời thuyền, tiếp tục dụ dỗ Triệu Tử Hằng: “Thành trấn tiếp theo rất náo nhiệt đấy, các chỗ chơi bời tửu quán đều có đầy đủ, ngươi muốn ở lại trên thuyền đứng tấn hay là xuống thuyền đi chơi?”

Triệu Tử Hằng gần như là không cần suy nghĩ: “Nhưng dù sao cũng không thể để đường huynh ở lại trên thuyền còn chúng ta thì đi chơi chứ?”

Triệu Vô Cữu chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn chạy lung tung!

Bách Thập Thất vỗ ngực bảo đảm: “Chuyện này cứ để cho ta lo.”

Chờ sau khi Triệu Tử Hằng lại đứng tấn thêm hai ngày nữa, Thư Trường Phong cũng lục soát khắp cả trên thuyền tìm Bách Thập Thất vài lần, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nàng ẩn nấp thì thuyền của Tào bang cuối cùng cũng dừng lại ở một thành trấn phồn hoa chuẩn bị tiếp tế thêm lương thực trái cây và rau xanh.

Đội thuyền Tào bang dừng ở bến tàu, Bách Thập Thất liền chạy từ chỗ ẩn nấp ra ngoài, tự mình đến khoang bên cạnh gặp Triệu Vô Cữu, cười nhiệt tình dào dạt: “Đường huynh chắc là buồn chán lắm đúng không? Chúng ta cùng xuống thuyền đi dạo một chút đi.” Nói xong liền đi tới định đẩy xe lăn.

Thư Trường Phong vội vàng tiến lên ngăn cản: “Bách thiếu bang chủ, chủ tử nhà ta không có ý định xuống thuyền.”

Bách Thập Thất cũng mặc kệ hắn nói gì cứ đẩy xe lăn đi, lại còn khiển trách Thư Trường Phong: “Ngươi biết cái gì chứ? Một người cả ngày đều ở trong hoàn cảnh giam cầm thì trong lòng rất dễ dàng sinh ra bực bội! Các ngươi làm cấp dưới của người ta, không những không giúp cho chủ tử phân ưu giải nạn, nghĩ cách khiến hắn thoải mái, ngược lại còn ngăn cản hắn ra ngoài thật là không xứng với chức vụ! Nếu lo lắng cho vấn đề an toàn của hắn, thì cứ triệu tập mọi người bảo hộ xung quanh trên đường là được!”

Triệu Vô Cữu từ trước đến nay còn chưa từng gặp ai có thể tự quyết định trước mặt hắn như vậy, ngay cả ý kiến của hắn cũng không cần trưng cầu, cứ thế mà đã làm chủ thay hắn, cho nên nhất thời ngỡ ngàng đến nỗi quên cả phản bác lời nói của nàng, nhìn lại thì đã bị đẩy ra khỏi khoang thuyền.

Bên ngoài mặt trời cũng vừa mới lên, trên bến cảng là một quang cảnh sầm uất nhộn nhịp, lúc Bách Thập Thất đẩy hắn rời thuyền, còn quay lại ra hiệu với Quản bá, dặn dò: “Rau dưa trái cây và các loại thịt đều mua nhiều hơn một chút, nhưng đừng chậm trễ!”

Quản bá cung cung kính kính đáp: “Thiếu bang chủ cứ chơi vui vẻ, những việc này cứ giao cho ta là được.”
Bách Thập Thất đẩy xe lăn của Triệu Vô Cữu xuống thuyền, cùng đến hội hợp với Triệu Tử Hằng đã nhảy nhót loi choi trên bến thuyền.

Triệu Tử Hằng thấy nàng đẩy xe Triệu Vô Cữu xuống, người trên đó còn có thái độ hết sức nghiêm túc dường như vô cùng không vui, Thư Trường Phong thì dẫn theo hàng hàng lớp lớp thị vệ, vô cùng khẩn trương nhanh chóng bám theo sau, trông còn có chút giống tư thế chuẩn bị đánh nhau, lại nghĩ đến sự bảo đảm của Bách Thập Thất, hắn không khỏi đổ mồ hôi thay cho nàng, từ xa xa đã phất tay: “Thập Thất, bên này bên này.”

Bách Thập Thất đẩy xe lăn, hắn cao giọng kêu to như thế, tức khắc khiến cho những người trên bến tàu đều quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Vô Cữu ngồi trên xe lăn, ai nấy đều nhìn chằm chằm cho rằng đây là chuyện rất hiếm lạ.

Triệu Vô Cữu từ sau khi hai chân mất đi tri giác thì đã sớm biết, sẽ có một ngày như vậy, trước giờ hắn vẫn luôn ru rú trong phòng, có đôi khi cũng nghi thần nghi quỷ, cảm thấy các cung nhân hầu hạ đều nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường, những cung nhân không một tiếng động đưa cơm tới mỗi ngày kia, dường như đều sẽ lặng lẽ quan sát hai chân hắn.

Kiêu ngạo như hắn, sao có thể chịu đựng được, đến cuối cùng ngay cả một người hầu hạ bên cạnh cũng đều bị đuổi đi hết, ở lại chăm sóc hắn chỉ là các hộ vệ thân cận theo về từ quân doanh, rốt cuộc cũng tự tại hơn một chút.

Hắn ngồi trên xe lăn cứng đờ, nếu không phải cần duy trì một chút tôn nghiêm đáng thương của mình, thì nói không chừng hắn đã sớm nổi trận lôi đình ngay trước mặt mọi người. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân dữ dội mới có thể hộc ra được hai chữ: “Quay lại.”

Triệu Tử Hằng đúng lúc đi tới trước mặt bọn họ, không ngoài dự liệu nghe được hai chữ này, bị dọa đến nỗi vội vàng rụt một chân lại, giả câm vờ điếc, quyết định không có bất cứ hành động gì, tránh cho sau khi quay lại thuyền sẽ bị Thư Trường Phong xử lý một trận.

Bách Thập Thất kề vào sát lỗ tai Triệu Vô Cữu, nhỏ giọng hỏi lại: “Đường huynh muốn quay về đâu? Quay về thuyền hay là quay về nhà ở kinh thành? Sau đó chui rúc cả đời trong phòng hay sao?”

Hơi thở nàng ấm nóng phà vào lỗ tai Triệu Vô Cữu, trong một cái chớp mắt trong lòng hắn dường như còn nghi ngờ nàng chạm vào lỗ tai mình, một người hàng năm đi lại trên lưỡi đao như hắn không ngờ lại có một cảm giác dựng tóc gáy hết sức kỳ lạ, nói không nên lời.

Sự tức giận do bị Bách Thập Thất tự động thay mình quyết định lập tức tiêu tán đi không ít, sau đó nghẹn lại không thể nói được chữ nào, thì đã bị Bách Thập Thất đẩy đi tiếp.

Toàn bộ chúng hộ vệ nghe Thư Trường Phong triệu tập nhân thủ, nói là Bách Thập Thất chuẩn bị đẩy Vương gia đi dạo phố, con ngươi cũng thiếu chút nữa bị dọa đến mức suýt rơi ra khỏi hốc mắt, vừa chạy đến đây áp sát chuẩn bị hành động, kết quả lại trông thấy Bách Thập Thất thân mật tới gần chủ tử thì thầm, mà chủ tử nhà mình hình như cũng không có dấu hiệu tức giận, cứ thế để cho Bách Thập Thất tùy tiện đẩy đi...thế là tất cả đều mờ mịt, quay đầu dùng ánh mắt xin trợ giúp nhìn về phía Thư Trường Phong.

Thư Trường Phong: ta cũng có biết phải làm sao bây giờ đâu?

Từ sau khi hai chân của chủ tử mất đi tri giác thì ngay cả cửa phòng hắn cũng rất ít khi đồng ý bước ra một bước, nếu không phải cần đến Giang Nam tìm kiếm danh y, chỉ sợ căn bản là không ra ngoài.

Đoàn người bảo trì khoảng cách xa xa phía sau Triệu Vô Cữu, bắt đầu tản ra xung quanh vừa thăm dò hoàn cảnh, vừa bảo vệ an toàn cho chủ tử nhà mình.

Triệu Tử Hằng cũng biết rõ trách nhiệm của mình trọng đại cho nên không dám có lòng chơi bời nữa, chỉ có một mình Bách Thập Thất là không biết nội tình, đẩy Chu Vương đi chơi hết sức vui vẻ, gặp các loại đồ ăn vặt bày bán trên đường lại còn tri kỷ hỏi một câu: “Đường huynh muốn nếm thử một miếng hay không?” Rồi không kịp chờ hắn mở miệng từ chối, đã nhét một túi bánh hạt mè nóng hôi hổi vào tay hắn.

Đáng thương cho Chu Vương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như kim tôn ngọc quý trong cung, sau này tòng quân, ăn, mặc, ở, đi lại vẫn có người lo liệu, hắn lại là kiểu người cực kỳ khắc chế bản thân, đã bao giờ phải trải qua loại hình ăn uống thất lễ như thế này?

Bách Thập Thất nào có hiểu được sự tự phụ của hoàng thất, cắn một miếng bánh xốp giòn thơm ngon, bên trong còn tươm ra một ít nước nhân thịt, thỏa mãn thở dài: “Đáng tiếc lão Hồ lại không biết làm bánh.”

Lão Hồ là đầu bếp mà nàng mang theo thuyền từ Tô Châu, có tay nghề nấu nướng rất tuyệt vời, nhưng phong cách hoàn toàn khác với ẩm thực phía Bắc, nếu bàn về nướng thịt dê thì hắn chắc chắn là kém xa so với các đầu bếp ở kinh thành.

Triệu Tử Hằng ăn đến nỗi trong miệng toàn là mùi bánh, lại còn quay sang khen ngợi tên huynh đệ tốt nhà mình: “Thập Thất, quả nhiên là nếu muốn ăn món ngon thì phải tìm ngươi.”

“Đúng thế! Đúng thế!” Bách Thập Thất cũng không uổng với danh hiệu ăn chơi trác táng, cúi đầu nhìn thấy Triệu Vô Cữu dùng giấy dầu bao lấy cái bánh cầm trong tay hình như không thể nào bỏ vào miệng được, nàng tức khắc vui vẻ khuyến khích: “Đường huynh ngươi nếm thử xem, bánh nhân thịt này chính là do gia đình Ngô tẩu làm theo phương pháp đặc biệt đấy, ở những chỗ khác không ăn được hương vị này đâu.” Nói xong liền thô lỗ giật lấy cái bao giấy dầu trong tay hắn, tự mình đưa tới trên miệng hắn.

Mùi thơm của bánh chui vào mũi, mấy ngày nay ở trên thuyền chỉ ăn các loại thức ăn thanh đạm, Triệu Vô Cữu cũng đã rất chán rồi, cho nên hắn không tự chủ được liền cắn một miếng, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, giống như mãnh thú trong sơn dã, cho dù đang chén con mồi cũng phải cảnh giác khắp nơi.

Hắn vốn dĩ còn tưởng rằng những người khác đã rất ngạc nhiên với trạng thái hiện giờ của hắn, một tên quái dị hai chân tàn phế, lại còn ăn bánh ở ven đường, nhưng không ngờ rằng chỉ có hai ba ánh mắt tò mò lướt qua rồi thôi, đại đa số những người trên phố đều không chú ý tới hành vi của hắn.

Hoàng thất dạy dỗ lễ nghi vô cùng khắc nghiệt, quy củ cũng rườm rà khó mà tưởng tượng, Triệu Vô Cữu từ nhỏ đã là một người nghiêm túc, ngoại trừ Thái Tử, thì có thể nói hắn là hoàng tử có tu dưỡng nhất, một chữ viết không tốt có thể viết lại từ tám đến mười lần, lễ nghi thực hiện không tốt thì phải luyện tập lại một trăm tám mươi lần.

Chuyện đối với Bách Thập Thất mà nói chỉ là chuyện bình thường nhưng đối với hắn thì lại rất khác thường, trừ lúc quan trọng sống chết trên chiến trường, hắn mới đồng ý vứt bỏ hành sự theo lễ nghi từ nhỏ đã được dạy dỗ trong cung mà thôi, chỉ là khi trở về với cuộc sống nhân gian thì lớp vỏ lễ nghi bao bọc bên ngoài liền tự động hiện thân.

Thư Trường Phong ở cách đó hơn năm bước, nhìn thấy bộ dáng Chu Vương ngồi trên xe lăn ăn bánh trên phố, không hiểu sao lại cảm thấy chua xót một cách vô cớ... chủ tử nhà mình có khi nào lại nghèo túng đến mức như vậy?

Bách Thập Thất thấy Triệu Vô Cữu cắn một miếng, liền đem chỗ bánh còn lại nhét hết vào tay hắn, còn mình thì vừa tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước vừa ăn bánh của mình, lại còn tiện tay mua thêm một ít đồ chơi trên các sạp bán trên đường, bởi vì không còn tay để xách cho nên toàn bộ đặt hết vào trong lòng Triệu Vô Cữu.

Triệu Vô Cữu: tiểu tử thúi vô lễ!

Hắn cắn thêm một miếng bánh, trong lòng không thể không thừa nhận mùi vị bánh nhân thịt của sạp hàng này quả thật rất ngon, cắn không đầy mấy miếng thì đã nuốt hết cả một khối bánh vào bụng.

“Ngươi mua mấy thứ đồ chơi trẻ con này làm gì?” Triệu Vô Cữu quay đầu nhìn lại về phía sạp bán bánh kia… đã đi được một khoảng khá xa rồi.

“Mua quà cho các tiểu bằng hữu ở trong bang.” Bách Thập Thất cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, liền đoán ra ý muốn sâu trong nội tâm hắn: “Loại bánh này không thể ăn quá nhiều, ăn một lần là đủ rồi, nếu không lần sau đi qua nơi này sẽ không còn thú vị.”

(1)Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
(2)Luồn cúi: không cầu cạnh những kẻ có quyền chức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp