Giang Nam Có Nàng

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Triệu Vô Cữu cầm binh quyền đã nhiều năm, kỷ luật nghiêm minh, thông thường chỉ cần uy áp của một ánh mắt, là các thủ hạ tướng sĩ trong lòng khó tránh khỏi lo sợ bất an, sẽ tự cảnh tỉnh lại chính mình xem lời nói việc làm có chỗ nào không ổn không...

Uy vọng của hắn ở trong quân đội cũng không phải đều nhờ vào thân phận, mà là đã nhiều năm làm gương, bày binh bố trận cho tướng sĩ trên chiến trường, chỉ là gặp phải cây đao chặt thịt Bách Thập Thất này thì hình như lại không phát huy tác dụng gì.

Bách Thập Thất cũng không sợ hắn, ánh mắt đe doạ kia nàng cứ giả ngu không hiểu, còn đĩnh đạc nói chuyện phong thổ ven đường kênh đào này nọ, lại nhiệt tình mời: “Đường huynh cứ ở trong khoang thuyền trường kỳ sẽ không tốt đối với thân thể đâu, chờ đến thành trấn tiếp theo, trên thuyền cũng cần tiếp viện thêm rau quả gạo thóc, chi bằng chúng ta xuống thuyền đi dạo một lát được không?”

Triệu Tử Hằng vẻ mặt đầy vạch đen: chân của đường huynh hắn… huynh đệ ngươi có phải không có mắt không?

Sau khi hai chân của Triệu Vô Cữu mất đi tri giác, ngay cả yến hội trong cung do Hoàng Hậu tổ chức hắn cũng không tham gia, đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ ngự y ra, người ngoài gần như chưa bao giờ gặp được hắn.

Thư Trường Phong nín thở đứng bên cạnh, thần sắc khẩn trương, Bách Thập Thất sẽ bị từ chối là chuyện trong dự kiến, nhưng không biết có khiến cho chủ tử nhà mình tức giận hay không.

Triệu Vô Cữu ánh mắt sắc bén xẹt qua hai chân mình, rồi nhìn thẳng về phía Bách Thập Thất. Hắn rất muốn biết tên tiểu tử miệng lưỡi trơn tru trước mặt này là thật lòng mời hắn, hay là muốn mượn cơ hội để châm chọc hai chân hắn đi đứng không tiện nhiều hơn?

Bách Thập Thất hai mắt sáng như sao trời lại còn thêm vào môi hồng răng trắng, rõ ràng là bề ngoài rất tốt đẹp, lời nói ra cũng là hết sức êm tai: “Phong cảnh hai bên bờ sông đều có sự khác biệt, ở trên thuyền lâu ngày, cứ phải nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đến nhàm chán, xuống thuyền một lát, nếm thử mỹ thực địa phương rồi nghe hí khúc, khỏi phải nói là có bao nhiêu tiêu dao đấy...”

Triệu Vô Cữu không nhìn thấy sự châm chọc trào phúng nào trong mắt nàng, giọng điệu cũng rất bình thường làm như không hề nhìn thấy việc hắn đang ngồi xe lăn vậy.

“Bộ dạng này của ta cũng có thể tùy ý ra ngoài hay sao?” Hắn trong lòng không thoải mái, giọng điệu cũng không thể coi là bình thản.

Bách Thập Thất rất hoang mang: “Vì sao không thể? Ngồi xe lăn có khi lại còn thoải mái hơn so với tự đi đấy.” Nàng để sát mặt vào nhìn nhìn: “Nhưng mà hình như xe lăn bị hỏng rồi.” Nói xong cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một vỏ bao chủy thủ, gõ gõ đánh đánh lên trên xe lăn.

Căn phòng đột nhiên chìm vào yên tĩnh.

Triệu Tử Hằng trợn tròn mắt, rất muốn kéo tên huynh đệ ngốc nghếch của mình trở lại, để tránh cho hắn bị đường huynh nhà mình đá văng ra, nhưng nhớ tới sự thê lương do đứng tấn một mình, lại yên lặng đè ép ý tưởng ngăn cản lại.

Thư Trường Phong càng nghẹn họng trân trối.

Triệu Vô Cữu từ trước đến nay đều không phải là một người hữu hảo thân thiện, thậm chí còn có thể tự xưng là lạnh nhạt không có tình cảm đến cực độ.

Chỉ một thoáng sau, Bách Thập Thất đã kiểm tra hết bánh xe lăn bên trái rồi lại dời sang bên phải, cuối cùng là dịch ra phía chính diện, nhấc cái thảm trên chân Triệu Vô Cữu lên, muốn xem kết cấu bàn đạp phía dưới chân hắn.

Nàng dán sát rất gần, Triệu Vô Cữu cúi đầu, ánh mắt đúng lúc dừng lại trên khuôn mặt nàng, lại phát hiện một cách ngoài ý muốn rằng lông mi của nàng vừa dày lại vừa cong, hắn chuyển động bánh xe, vốn định lui về phía sau, đầu óc lại thoáng thất thần, do đó phạm phải một sai lầm hiếm thấy, chính là điều khiển chiếc xe lăn về phía trước, Bách Thập Thất dưới tình huống không hề phòng bị, đầu đập lên đầu gối hắn, lúc sắp ngã ngồi ra phía sau thì bị hắn kéo một cái, đã sai lại càng thêm sai cả nửa người nàng đều chui vào lồng ngực hắn.

Triệu Tử Hằng: “……”

Thư Trường Phong: “……”

Bản thân Triệu Vô Cữu cũng cảm thấy hết sức kinh hoàng với biến cố này, hắn vô cùng không thích người khác đến gần mình càng không có thói quen tiếp xúc tay chân thân mật với bất cứ ai, bộ não tính toán tinh vi lập tức đình trệ, không có chút thương tình nào lập tức đẩy bả vai người trong lòng ra ngoài.

Bách Thập Thất đang muốn đứng dậy, đồng thời cái mông trầm xuống, thân thể lùn đi, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, đúng lúc khiến cho khuôn mặt đụng phải bàn tay to cứng rắn của Triệu Vô Cữu…

Triệu Tử Hằng che hai mắt lại kêu lên oai oái, sự căm phẫn thể hiện rõ trong từng câu chữ: “Đường huynh, cuối cùng ta cũng hiểu được nguyên nhân vì sao nhiều năm nay ngươi vẫn không chịu thành thân, hóa ra là ngươi thích nam nhân nhưng cũng không thể xuống tay đối với huynh đệ của ta như vậy chứ?!”

Thư Trường Phong: “……”

Thư Trường Phong đã bị những hình ảnh kinh khủng trước mắt và lời nói của Triệu Tử Hằng thay phiên nhau lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cho ngạc nhiên đến độ ngây cả người ra, không thể nói được bất cứ một chữ nào.

Từ góc độ của người đứng xem mà nói, thì vừa rồi Bách Thập Thất kiểm tra xe lăn dịch đến phía trước. Sau đó thì bị chủ tử một phen kéo vào lồng ngực! Nhưng như thế vẫn còn chưa nói, khi Bách Thập Thất ngẩng đầu lên, không ngờ chủ tử nhà mình lại còn...còn sờ vào mặt tên tiểu tử nhà người ta nữa...

Loại đam mê này quả thật là không tốt lắm!

Triệu Vô Cữu: “Câm miệng!”

Những gì mà Triệu Tử Hằng nhìn thấy trong mắt cũng không khác biệt gì lắm so với Thư Trường Phong, trong nháy mắt đó hắn thậm chí còn vì sự hy sinh cao thượng của mình mà hết sức cảm động ... cái tên tiểu tử thúi Bách Thập Thất ngươi, ngươi có phúc không chịu cùng hưởng với lão tử. Vậy mà lão tử lại còn xem ngươi là huynh đệ, vì ngươi mà đắc tội với đường huynh!

Bách Thập Thất còn ngồi xổm trên mặt đất, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, thật sự bái phục sâu sắc với bộ não phát triển dưới trung bình của Triệu Tử Hằng... tên tiểu tử này tám phần là đã dạo qua tiểu quan quán, cho nên toàn bộ đầu óc chỉ là tư tưởng kỳ quái mà thôi.

Nhưng ánh mắt kinh ngạc của nàng trong mắt Triệu Tử Hằng thì chính là ánh mắt khiếp sợ khuất nhục sau khi bị đường huynh sàm sỡ, Triệu Tử Hằng nghĩ lại quá khứ huynh đệ tri âm, xúc động thầm nghĩ: cho dù đường huynh quyền thế ngập trời, mình cũng không thể để huynh đệ của mình chịu nhục!

Giới thiệu Bách Thập Thất cho Triệu Vô Cữu quen biết là chủ ý của hắn, người cũng là hắn dẫn lên thuyền, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm về sự trong sạch của Bách Thập Thất, vì vậy hắn tức giận bất bình, tư thế chính là đánh trống kêu oan: “Cho dù đường huynh ngươi thân phận cao quý, nhưng cũng không thể ức hiếp huynh đệ của ta như thế!” Hắn khom người đưa tay kéo Bách Thập Thất dậy rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: “Thập Thất đừng sợ, mọi chuyện đã có ta!”

Hai người đi ra ngoài khoang như một cơn gió xoáy, chỉ còn lại chủ tớ Thư Trường Phong hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Thư Trường Phong: “Nếu không có việc gì, thuộc hạ xin phép cáo lui.” Nói xong cũng nhanh chóng lủi đi mất.

Trong khoang chỉ còn lại một mình Triệu Vô Cữu, hắn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hắn di chuyển xe lăn tới vách buồng ngăn cách với phòng Bách Thập Thất, mặt không cảm xúc lấy từ trong hốc bí mật của xe lăn ra một đồ vật trông như cái chuông đồng, rồi đặt nó kề sát vào vách!

Triệu Tử Hằng kéo người vào buồng bên cạnh, Bách Thập Thất lúc này mới giũ tay hắn ra, thấp giọng nói: “Được rồi đó huynh đệ! Không cần diễn trò nữa, ngươi là vì sáng mai không cần bò dậy đứng tấn cho nên mới gây gổ ầm ĩ với đường huynh của ngươi chứ gì?”

“Nói hươu nói vượn!” Triệu Tử Hằng cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn, biện giải: “Ta vì huynh đệ ngươi mà không tiếc đắc tội đường huynh, ngươi không nhớ tình nghĩa thì thôi, lại còn bôi nhọ ta!” Sau đó dưới ánh mắt hiểu ý của Bách Thập Thất, không khỏi ngượng ngùng: “Vì ngươi, ta giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống là thật, nhưng mà thuận tiện… thuận tiện để cho đường huynh cảm thụ một phen sự tức giận của ta, ngày mai nói không chừng có thể khỏi cần đứng tấn.”
Bách Thập Thất cười nhạo một tiếng: “Ta biết ngay là ngươi chỉ tính toán vì bản thân rồi mà!”

Triệu Tử Hằng nằm ngã ra giường phía sau, thoải mái trực tiếp kêu hừ hừ, liên tục nói không ngớt về chuyện của Triệu Vô Cữu: “Ngươi không biết đó thôi, đường huynh ta là người lãnh đạm, đám đường huynh đệ chúng ta không ít, nhưng chỉ có hắn không thích ai đến gần, đã bao tuổi rồi chỉ lo việc quốc sự mãi chưa thành thân, cha mẹ huynh ấy đều đã nóng lòng muốn chết, bây giờ còn bị thương ở chân, thật là vận khí không tốt.”

Bách Thập Thất: “Vừa rồi ta đã muốn hỏi, ngươi lúc nãy nói đường huynh ngươi thân phận cao quý, bây giờ lại nói lo việc quốc sự, rốt cuộc hắn là loại người gì?” Hai người quen biết nhiều năm như vậy, tên này vẫn luôn khoe khoang giàu có, nói chính mình gia tài bạc triệu, Bách Thập Thất thấy hắn là công tử ăn chơi, nhưng trong nhà lại có đường huynh thân phận quý trọng như thế, vậy thân phận của Triệu Tử Hằng cũng không thấp được...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp