Giang Nam Có Nàng

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

“Mới sáng sớm đã đến gõ cửa, ta còn tưởng là thuyền bị cháy nữa.” Bách Thập Thất lên án với Triệu Tử Hằng: “Chạy ra hỏi thăm thì mới biết, hóa ra lão nhân gia hắn, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn ta đi theo ngươi ra ngoài này tập thể dục buổi sáng. Ngươi và đường huynh của ngươi có thù oán gì hả?”

Tận dụng tối đa năng lực ứng biến tốt đẹp mà mấy năm nay tích lũy được, Bách Thập Thất đã có thể chuẩn bị tư trang chỉnh tề chỉ trong một phút đồng hồ, bò dậy từ trong ổ chăn ấm áp đi mở cửa... sau đó thì bị xách lên trên boong tàu này.

Nàng cũng đã từng thử từ chối, nhưng đám thuộc hạ hộ vệ của tên đường huynh của Triệu Tử Hằng này hình như không hiểu tiếng người, chỉ trực tiếp xách nàng lên trên boong tàu là xong nhiệm vụ.

Triệu Tử Hằng đã cảm thấy trong lòng cân bằng hơn nhiều: “…thì không phải ngươi cũng gọi hắn là đường huynh hay sao? Huynh đệ chúng ta sao phải phân biệt chứ? Đường huynh của ta cũng là đường huynh của ngươi!”

Thế là hai người bọn họ bị cưỡng chế đứng tấn trong gió lạnh buổi sáng sớm, Bách Thập Thất đã quen với nếp sống sinh hoạt ngủ cho đến khi nào có thể tỉnh dậy được thì thôi, trên thuyền vận chuyển của Tào bang mấy tháng nay, thoát khỏi sự quản lý của Bách Chấn Đình, ngày tháng trôi qua tiêu dao tự tại biết bao nhiêu, thật không ngờ trên đường về lại gặp phải tôn đại phật Triệu Vô Cữu này.

Nàng đã từng luyện tập võ nghệ, cho nên đứng tấn dù sao cũng chỉ là kỹ năng cũ, nhưng Triệu Tử Hằng thì thảm thiết hơn nhiều, chỉ một chốc lát đã lắc lư ngã ngồi ra phía sau, hắn che chỗ xương cùng lại nhe răng nhếch miệng không chịu đứng lên, còn trực tiếp chơi xấu: “Té bị thương, té bị thương rồi! Không thể tiếp tục đâu!”

Bách Thập Thất cười to.

Thư Trường Phong phụng mệnh giám sát Triệu Tử Hằng, liền nắm lấy cổ hắn xách người lên như xách một con gà: “Thập tam lang, chủ tử nói phải đứng đủ một canh giờ.”

Hộ vệ đi theo phía sau hắn lập tức lấy ra một cây gậy gỗ cỡ lớn.

Triệu Tử Hằng kêu gào dậy đất.

Trong ánh nắng ban mai, đội thuyền vận chuyển của Tào bang vững vàng lướt đi trên sông lớn, Triệu Tử Hằng đứng trên đầu thuyền hai chân run lên bần bật, dưới sự giám sát của Thư Trường Phong tay cầm gậy gỗ phía sau, cẳng chân hắn đã hung hăng ăn vài đòn, rất nhiều lần đã cảm thấy sắp không kiên trì nổi nữa.

Trái lại, Bách Thập Thất bên cạnh, bộ dạng cực ổn, còn thỉnh thoảng cười nhạo hắn một câu.

Vừa hết thời gian, sau khi đám người Thư Trường Phong bỏ đi, Triệu Tử Hằng đặt mông ngồi lên trên boong, khóc không ra nước mắt, rất hối hận về chuyến đi này.

Lúc trước cha mẹ đã bảo đảm với hắn: “Vô Cữu tính tình nghiêm túc, có nhiều lúc trong cung tổ chức các bữa tiệc thân cận, đông đảo nữ tử đều bị hắn dọa một câu bỏ chạy đi mất, ý Hoàng Hậu là cảm thấy con tính tình linh hoạt, lại tương đối khiến cho các tiểu cô nương yêu thích, cho nên mới muốn con cùng hắn đến Giang Nam tìm thầy trị bệnh, thuận tiện còn có thể dạy cho hắn một chút...”

Triệu Vô Cữu mười sáu tuổi đã lấy thân phận hoàng tử gìn giữ biên cương, năm nào cũng ở bên ngoài chinh chiến, chuyện hôn nhân cứ thế mà kéo dài, hai ba năm mới về kinh thành một chuyến, Hoàng Hậu trong cung vô cùng đau đầu, tổ chức các loại yến hội xem mắt cho đứa con trai út không có mười lần thì cũng có tám lần, nhưng lần nào hắn cũng thành công hù dọa các vị tiểu thư khuê tú, một mình một bàn hết sức lạnh lẽo và tẻ nhạt, cho nên cũng không có kết quả gì.

Nhưng Triệu Tử Hằng thì hoàn toàn tương phản với hắn, từ nhỏ đã hết sức linh lợi hoạt bát, miệng lưỡi ngọt ngào, trong lúc lãng mạn còn có thể viết được mấy bài thơ, tinh thông các ngón nghề ăn chơi chè chén, tuy có tiếng bên ngoài là phong lưu nhưng mỗi lần các thiếu niên nam nữ tụ hội đều có thể trở thành nhân vật nổi bật, được rất nhiều nữ tử hâm mộ.

Tháng năm năm nay, cuộc chiến liên miên suốt mười hai năm với quân đội Đại Ngụy vùng biên thùy phía Tây Bắc, cuối cùng cũng đã ca khúc khải hoàn. Tuy nhiên trong trận chiến cuối cùng ở Lưu Sa Cốc, Triệu Vô Cữu thân bị trọng thương, hôn mê suốt nửa tháng, được quân y một đường hộ tống trở lại kinh thành, ngay cả tiệc mừng công cũng không thể tham dự.

Thật ra thì lúc đi được nửa đường hắn đã tỉnh lại, đáng tiếc là phần cơ thể phía dưới eo đã không còn cảm giác, không thể đi lại, càng miễn bàn đến việc thành thân, viên phòng.

Đương kim La Hoàng Hậu chỉ sinh được hai hoàng tử, con trưởng sớm đã được lập làm trữ quân Thái Tử, con kế chính là Chu Vương Triệu Vô Cữu khiến bà âu sầu héo cả ruột gan.

Sau khi Chu Vương hồi kinh, bất kể là ngự y hay là các danh y trong kinh thành được mời vào cung thì cũng đều bó tay hết cách. Suốt mấy tháng nay, bệnh tình của Chu Vương vẫn không có khởi sắc gì.

Theo thời gian trôi đi, Đế Hậu càng lúc càng sốt ruột, liền triệu các vị đại thần đến thương nghị, có người đề xuất với thánh thượng, chiêu mộ danh y trong khắp thiên hạ chữa bệnh cho Chu Vương, Hộ Bộ Thượng thư Hạ Thành Kiệt xuất thân Giang Nam liền nhắc tới Giang Nam thánh thủ Hoàng Hữu Bích, chỉ là người này thường xuyên hành tung vô định, tính cách cô lập, nếu nhìn thấy ý chỉ chiêu mộ chưa chắc đã chịu đồng ý chữa trị, cho nên cần phải tìm đến viếng thăm.

Triệu Vô Cữu nghe đến việc này, liền tỏ ý tự mình sẽ đến Giang Nam tìm đến thăm hỏi, La Hoàng Hậu khuyên can mãi cũng không thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý, sau khi đánh tiếng một vòng hoàng thân tôn thất, cuối cùng chọn được Triệu Tử Hằng vốn có nhà ngoại ở Tô Châu cùng lên đường với hắn.
“…Mẫu thân đường huynh nói hắn trầm mặc ít lời, ta có thể khiến đường huynh vui vẻ, cho nên ta đi theo hắn là thích hợp nhất.” Hắn ôm cánh tay Bách Thập Thất, chỉ hận không thể khóc lớn hơn: “Thập Thất, ta có thể bảo thuyền quay trở về không? Ta muốn về kinh thành ngay.”

Làm gì có chuyện hắn khiến cho đường huynh vui vẻ chứ. Bây giờ là đường huynh tra tấn hắn đến khóc ngất lên đây này!

Hai vị huynh đệ tốt song song ngồi trên boong tàu, Bách Thập Thất vỗ vỗ đầu chó của Triệu Tử Hằng: “Tử Hằng, ta thật là hối hận đã quen biết ngươi.”

Một lần tin người, suy nghĩ sai lầm mới có thể gây ra chuyện như thế, khiến cho một tên đường huynh ngang ngược như vậy lên thuyền.

Triệu Vô Cữu ép nàng sắc trời chưa sáng đã phải bò dậy rèn luyện thân thể, khiến cho nàng sinh ra một loại ảo giác hết sức hốt hoảng rằng, rõ ràng đã được nghỉ Quốc Khánh bảy ngày, chuẩn bị ngủ cho thỏa thích, không ngờ mới được ba ngày đã bị lãnh đạo công ty xách đầu trở về làm tăng ca, mà còn là loại tăng ca không tiền lương nữa.

Uất ức nghẹn ngào là không cần phải nói.

Triệu Tử Hằng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của vị huynh đệ tốt này, hắn nước mắt lưng tròng: “Ta cũng rất hối hận đã quen biết đường huynh.”

Hai người cùng dìu dắt nhau về khoang thuyền rửa mặt ăn cơm sáng, chân Triệu Tử Hằng vẫn luôn run rẩy, ngồi trong phòng Bách Thập Thất, ngay cả cơm sáng nhà bếp đưa tới cũng cảm thấy nhạt như nước ốc.

Ăn được một nửa, hắn buông đũa, thái độ phản kháng cực kỳ kiên định: “Không được, chúng ta không thể mặc cho người ta xâu xé.”

Bách Thập Thất vui vẻ gật đầu: “Có đạo lý.”

Không ai có thể cướp đoạt lạc thú ngủ nướng của nàng.

Phòng cách vách bên kia Triệu Vô Cữu tóc vấn kỹ lưỡng, ngồi phía trước bàn cơm sáng, đã được dọn sẵn cháo: “Sáng nay luyện tập thế nào?”

Thư Trường Phong: “Thập Tam lang trước kia chưa từng luyện võ, cho nên té ngã rất nhiều lần, sau đó thuộc hạ phải dùng gậy gỗ buộc hắn đứng lên. Vị Bách thiếu bang chủ kia hẳn là người biết võ, bộ pháp rất tốt.”

Triệu Vô Cữu cực kỳ ngoài ý muốn, nhướng mày: “Hắn đã từng luyện võ sao? Nếu so sánh với các ngươi thì thế nào?”

Thư Trường Phong: “Không sử dụng các bộ pháp tay chân, cho nên cũng không biết công phu quyền cước của hắn như thế nào.”

Triệu Vô Cữu: “Tìm một cơ hội thử xem.” Dường như đối với điều này hắn cũng có sự giải thích hợp lý: “Nhìn vị Bách thiếu bang chủ kia bề ngoài trắng trẻo, bộ dạng phóng túng xảo trá, nhưng hắn có thể một mình chịu trách nhiệm áp tải lương thực về phương Bắc và giao tiếp với các quan viên trạm kiểm soát trên đường, thì chắc chắn phải có mấy phần bản lĩnh.”

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Triệu Vô Cữu nắm giữ binh quyền đã nhiều năm, có thói quen khống chế mọi thứ, điều binh khiển tướng, khó chịu nhất chính là không thể quyết định được mọi việc, trước khi bước lên thuyền của Tào bang Giang Tô thì hắn đã biết được sơ lược về Bách Thập Thất qua lời kể của Triệu Tử Hằng.

Nhưng mà Bách Thập Thất qua lời Triệu Tử Hằng thì chỉ là một tên tiểu tốt ba hoa chích choè, hai người này chỉ kém uống máu ăn thề, kết nghĩa huynh đệ.

Triệu Vô Cữu vô cùng hoài nghi đối với tình cảm huynh đệ này của bọn họ.

Triệu Tử Hằng sau khi ăn cơm sáng xong, liền gom góp dũng khí tới tìm Triệu Vô Cữu nói rõ phải trái, còn mang theo Bách Thập Thất hỗ trợ kháng chiến: “Đường huynh, ngươi không thể mới sáng sớm đã sai Thư Trường Phong tới xách ta khỏi giường tập luyện như thế. Ta đã từng tuổi này mới bắt đầu tập võ thì là quá muộn rồi, cho dù có thể luyện tập được một chút thành tích, thì cũng không thể nào đầu quân làm võ tướng được, hà tất phải chịu khổ làm gì?”

Triệu Vô Cữu khinh thường liếc hắn một cái: “Đại Ngụy nếu có võ tướng như ngươi, thì thật sỉ nhục chúng võ tướng.”

Bách Thập Thất cười tủm tỉm phụ họa: “Cũng là đường huynh hiểu rõ Tử Hằng.”

Triệu Tử Hằng bi phẫn: “Thập Thất, ngươi theo phe nào?” Hắn một mình chiến đấu anh dũng vì sự lười biếng của cả hai, nhưng Bách Thập Thất không hỗ trợ thì thôi, lại còn mặt dày vô sỉ vuốt mông ngựa nịnh nọt đường huynh như thế.

Bách Thập Thất: “Đường huynh nói chính là sự thật mà.”

Triệu Vô Cữu nhíu mày, dường như cũng không lộ ra cảm giác sảng khoái khi được người ta tung hô nịnh bợ, ngược lại còn cảm thấy khó chịu.

“Nếu không có chuyện gì khác, Trường Phong, tiễn khách.”

Bách Thập Thất: “…”

Vừa mới ra quân còn chưa rút binh khí đã bị đuổi ra ngoài, hơn nữa còn là bị đối phương dùng một thái độ khinh thường nhất, không thèm làm đối thủ với bọn họ mà đuổi ra ngoài.

Bách Thập Thất trong lòng rất không thoải mái.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Thư Trường Phong vẫn theo thường lệ đi xách Triệu Tử Hằng khỏi giường đứng tấn, nhưng bên kia, người được phái đi lôi Bách Thập Thất ra ngoài, lại bất lực trở về.

Hai tên hộ vệ đi theo Triệu Vô Cữu đã nhiều năm, không ngờ mình lại quá coi thường Bách Thập Thất rồi.

“… Không tìm được Bách thiếu bang chủ.”

“Không tìm được là có ý gì?”

“Cửa phòng hắn ta rất dễ dàng đã có thể đẩy ra được, nhưng trên giường chỉ là một thuyền viên chứ không phải là Bách Thập Thất.”

Thư Trường Phong sắc mặt tái đi: “Người có hỏi hắn Bách thiếu trang chủ đi đâu không? Hắn không thể nào bỏ cả đội tàu mà đi chứ?”

Triệu Tử Hằng hai mắt sáng lên, lập tức lao trở về giường: “Thập Thất đã biến mất không có ai tập luyện chung với ta, ta vẫn nên quay về ngủ bù vậy.”

Thư Trường Phong cắn răng: “Thập tam lang, chủ tử đã có lệnh, nếu ngươi tiếp tục lười biếng thì sẽ sử dụng quân côn hầu hạ!”

Triệu Tử Hằng hết sức gian nan té lên té xuống bò khỏi giường, khuôn mặt đen thùi lùi, sửa sang quần áo chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng.

Sắp đến giữa trưa, Bách Thập Thất mới xuất hiện trở lại, cũng không biết tối hôm qua nàng ngủ ở gian khoang nào.

Triệu Vô Cữu phái người mời nàng qua nói chuyện phải trái.

Lúc Bách Thập Thất đi vào, Triệu Tử Hằng tức giận bất bình trừng mắt nhìn nàng: “Thập Thất, uổng công ta xem ngươi là huynh đệ!” Có phúc cùng hưởng gặp nạn liền bỏ chạy một mình, cũng không biết dẫn hắn theo.

Nàng lười nhác vươn vai, giống như không xương cốt ngồi phịch xuống ghế, còn ngáp một cái chán chường: “Tuổi lớn thân mình cũng mệt rã rời, không biết đường huynh gọi ta tới là có chuyện gì?” Sau đó lại dùng lời nói thấm thía khuyên tên huynh đệ tốt kia: “Tử Hằng à, ngươi phải hiểu đường huynh đối với ngươi là một mảnh khổ tâm, hắn cũng vì không đành lòng thấy ngươi hoang phí thời gian, cho nên mới phái người giám sát ngươi tập luyện. Ngươi là mục tiêu chủ yếu, ta chỉ là tiện thể xách theo thôi, hơn nữa lỡ như đường huynh muốn cho người truyền thụ tuyệt chiêu cho ngươi, ta ở lại chẳng phải là ăn mảnh đường huynh hay sao. Đúng không đường huynh?”

Triệu Tử Hằng bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được.

Triệu Vô Cữu càng đánh giá Bách Thập Thất tệ hơn nữa, ở trên trán nàng đã viết thêm mấy chữ “miệng lưỡi tráo trở”.

“Đứng tấn không được lảng tránh.” Hắn cứng rắn nói.

Bách Thập Thất cợt nhả: “Làm huynh đệ tốt, việc Tử Hằng đứng tấn làm tổn thương nặng nề về thể xác và tinh thần của ta, chưa từng có ai có bộ vó không xong như thế, hai chân run lên, tư thế hoàn toàn không đúng, vì vậy đã tổn hại nghiêm trọng hình tượng huynh đệ uy phong trong lòng ta, ta chỉ có thể lựa chọn lảng tránh.” Rồi nàng lại hết sức thông hiểu cho người khác nói: “Ta cũng là vì suy nghĩ cho tình huynh đệ của chúng ta, Tử Hằng ngươi phải hiểu cho ta.”

Triệu Tử Hằng thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng rồi lan tràn chảy xuống.

Đường huynh tra tấn hắn thì thôi, ngay cả huynh đệ Bách Thập Thất cũng vứt bỏ hắn, còn cười nhạo hắn, cuộc sống này thật khó trôi qua!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp