Giang Nam Có Nàng

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

Tất cả các thành viên đều đã đông đủ, đội tàu liền giương buồm khởi hành xuôi Nam, Bách Thập Thất và Triệu Tử Hằng cũng đã gần nửa năm không gặp nhau, ngoại trừ không cẩn thận đem một tên quan gia thiết diện vô tư lên tàu, còn lại mọi thứ bình an, vì thế liền đem rượu ra vui vẻ với nhau.

Nhưng mà dù sao đi nữa thì trên thuyền vẫn còn có nhiều khách khác, người làm chủ thuyền cũng phải tận hết trách nhiệm của mình, vì thế Bách Thập Thất đề nghị: “Hay là mời đường huynh của ngươi đến, cùng uống rượu?”

Triệu Tử Hằng dường như có chút e ngại đối với vị đường huynh này: “… Hay là thôi đi?”

Triệu Vô Cữu từ trước đến nay đều luôn luôn nghiêm khắc đối với mọi việc, lúc còn nhỏ thì hắn đã cực kỳ có nguyên tắc so với đám bạn cùng trang lứa, càng lớn lên thì lại càng không ai theo kịp, ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn rất dễ khiến người ta không thể nuốt trôi, huống chi bây giờ còn là tìm hắn uống rượu giết thời giờ nhàn rỗi chứ?

Bách Thập Thất không hiểu sự do dự của hắn: “Ngươi có nhược điểm nằm trong tay hắn à?”

Triệu Tử Hằng: “Lúc nhỏ tè dầm trong quần thì có tính không?”

Bách Thập Thất khuyên hắn: “Chỉ là hiện tượng sinh lý trong từng thời kỳ trưởng thành mà thôi, không cần phải quá để tâm tới, chẳng lẽ đường huynh của ngươi lúc nhỏ thì đã anh minh cơ trí, ngay cả tiểu trong quần cũng không có hay sao?”

Triệu Tử Hằng lại tưởng tượng đến hình ảnh đường huynh nghiêm túc của mình lúc nhỏ, vừa tiểu trong quần vừa phun nước miếng phì phì, thì cảm xúc lo lắng bất an cũng giảm đi rất nhiều, cho nên cũng cùng với Bách Thập Thất kề vai sát cánh đi mời Triệu Vô Cữu tham gia bữa tiệc rượu cửu biệt trùng phùng của bọn họ.

Phòng của Triệu Vô Cữu ở tầng trên cùng cách vách với Bách Thập Thất, ánh mặt trời rọi vào khoang thuyền, gió sông quất lên má, tầm nhìn thoáng đãng, nếu dựa theo cách nói của đời sau, thì chính là phòng luxury river view đấy, còn là cấp bậc tổng thống, toàn con thuyền này chỉ có hai phòng, phòng còn lại đương nhiên chính là của Bách Thập Thất.

Hắn ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, đang ôm một quyển sách mà đọc, bên cạnh chỉ có hai hộ vệ, còn tất cả những người khác thì không thấy đâu.

Bách Thập Thất trong lòng sợ hãi cả kinh: không phải người này đã phái thuộc hạ của mình đến khoang chứa hàng dò xét rồi chứ?
Nàng nhiệt tình nói: “Đường huynh có bị say tàu không? Nếu không khoẻ, chỗ ta có thuốc, có thể làm giảm bớt triệu chứng say tàu, lát nữa có thể cho người đưa sang đây.”

Đường huynh? Triệu Vô Cữu nhướng mày: Chúng ta thân thiết như vậy từ bao giờ?

Hắn lời ít ý cạn: “Không cần.”

Triệu Tử Hằng một lòng tình cảm cửu biệt trùng phùng đối với huynh đệ cũng lập tức bị tổn thương, ào ào khiếu nại: “… phòng của ta ngay cả ánh mặt trời cũng không có.” Ngươi lại còn hỏi han ân cần với đường huynh của ta như thế!

Bách Thập Thất giọng điệu ra chiều thân thuộc: “Đường huynh cần phải có không gian tốt để tịnh dưỡng. Hay là ta với ngươi đổi phòng?”

Triệu Tử Hằng rụt rụt cổ, xoay đầu đi không nói nữa, bộ dạng trẻ nhỏ giận dỗi, trên mặt lại viết “mau đến dỗ dành ta đi, nếu không chúng ta chia lìa”, Bách Thập Thất sớm đã có phương pháp đối phó, bèn thấp giọng trấn an hắn: “Đừng có mà ồn ào, căn phòng kia của ngươi vị trí kín đáo, tối nay ta tìm hai nha hoàn dung mạo xinh đẹp đến đấm chân bóp tay, xoa xoa lưng cho ngươi… chỗ này rộng rãi thoải mái, nhưng nhất cử nhất động đều không thể qua được đôi mắt của các thuyền viên làm việc trên tàu, ngươi thích hay sao?”

Một sự kinh ngạc và vui mừng bò lên trên gương mặt Triệu Tử Hằng, hắn rất vừa lòng, vội vàng gật đầu... cũng là ngươi xứng đáng làm huynh đệ!

Triệu Vô Cữu tay lật sách dừng lại một chút, mặt không cảm xúc thu hết đoạn đối thoại của hai người bọn họ vào tai, trơ mắt nhìn Triệu Tử Hằng bị Bách Thập Thất dỗ dành, trong lòng thầm mắng: Ngu xuẩn!

Bách Thập Thất cũng không biết bản thân mình chỉ vừa mới gặp mặt Triệu Vô Cữu thì đã bị hắn đánh giá là “láu cá ngả ngớn”, cho nên vẫn nhiệt tình: “Ta và Tử Hằng đã lâu không gặp, lần này cũng là lần đầu mới quen biết với đường huynh, hay là bày một chút rượu và thức ăn trong phòng ta, mọi người cùng vui say một bữa?”

Triệu Vô Cữu cảm thấy sự khó chịu lại dâng lên cuồn cuộn trong lòng, từ sau khi hắn bị trọng thương hành động bị hạn chế thì những chuyện có thể làm lại càng ít đi, ngoại trừ cả ngày đọc sách thì vẫn là đọc sách, vừa không thích đánh cờ cũng không có thú vui tiêu khiển gì khác để giết thời gian, nhìn thấy những người khác có thân thể khỏe mạnh mà lại lãng phí đi làm những việc có ích thì cảm thấy vô cùng tức tối.

“Không rảnh, không đi.”

Triệu Tử Hằng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực ra so với việc ngồi cùng bàn uống rượu với đường huynh, thì hắn càng sợ mọi người đều đang uống vui vẻ, hắn ta bỗng nhiên lại toát ra một câu dạy dỗ thì sẽ mất hứng biết bao nhiêu, quả thật là không dám tưởng tượng đến.

“Vậy chúng ta không quấy đường huynh tịnh dưỡng.” Bách Thập Thất cũng không có công phu nhìn mặt mũi người khác, nhưng bởi vì thái độ của nàng tương đối thành khẩn cho nên người khác rất dễ dàng hiểu lầm là xuất phát từ tấm lòng.

Nàng kéo Triệu Tử Hằng ra khỏi khoang thuyền, thấp giọng cười: “Theo như ta thấy, đường huynh của ngươi là một người cuồng công việc. Có phải hắn quanh năm suốt tháng đều vùi đầu vào hồ sơ vụ án, lấy nha môn làm nhà, xem gia sản của mình chỉ là lữ quán, cưới cái thê tử về bài trí, sinh con xem như là quà tặng kèm hay không?”

Chậc chậc chậc, mời hắn uống rượu cũng làm như sẽ làm bẩn danh tiết của hắn vậy, sắc mặt đầy khiển trách thế kia...

Thư Trường Phong đứng giữ cửa âm thầm thương cảm cho hai người này, có lẽ là bọn họ không biết với trình độ cách âm của khoang thuyền này thì những gì bọn họ nói đã sớm bay vào trong tai chủ tử nhà mình. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy vị Bách Thiếu bang chủ này...nói hình như cũng có vài phần đạo lí.

Triệu Tử Hằng: “Đường huynh còn chưa thành thân.”

Bách Thập Thất: “Hóa ra các cô nương ở kinh đô cũng thật là sáng suốt, cũng biết rằng gả cho hắn là không có gì thú vị.”

Triệu Tử Hằng bênh vực đường huynh là kẻ yếu thế: “Đường huynh là anh hùng đương thời, gả cho hắn làm sao có thể thú vị bằng gả cho ngươi được, ngày nào nữ nhân hậu trạch trong bang các ngươi cũng đều xé rách mặt mày, tranh giành tình cảm, vui biết chừng nào!” Hai người bọn họ đều là phong lưu thành tính, bên ngoài ai nấy đều biết, cũng là bốn mươi chín gặp năm mươi mà thôi.

Chỉ cách một tấm ván gỗ khoang thuyền, Triệu Vô Cữu chậm rãi xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, không khỏi tự hỏi: Thì ra trong mắt người khác, ta lại không thú vị đến vậy sao?

Hai người kia bây giờ đã vào phòng cách vách, vừa rồi còn biết cúi đầu thấp giọng thì thầm, Bách Thập Thất rốt cuộc cũng có thể lớn tiếng nói chuyện rồi, tiếng nói oang oang của nàng xuyên qua ván gỗ khoang thuyền rơi thẳng vào trong tai Triệu Vô Cữu: “Anh hùng chỉ là cái nhìn của người ngoài có liên quan gì đến chuyện cưới vợ sinh con chứ? Nếu kết cục của việc gả cho một người anh hùng là ngày ngày phải ngửa cổ hầu hạ nam nhân, thì còn không bằng gả cho một con gấu chó suốt ngày quanh quẩn bên vợ con, không tốt hơn hay sao? Ít nhất là cũng không bị vẹo cổ!”

Hâm mộ đôi khi cũng là một động lực để sống.

Triệu Tử Hằng thành công bị huynh đệ tốt của mình thuyết phục: “Nếu nói như vậy, so về việc tạo niềm vui cho thê tử, thì có khi ta còn giỏi hơn cả đường huynh đấy. ”

Bách Thập Thất vỗ đùi khoái chí, rót rượu đầy chén của từng người: “Đường huynh có bao nhiêu bản lĩnh ta không biết, nhưng mà còn ngươi thì…” Nàng kéo dài giọng giễu cợt hắn: “Chuyện khác ta không dám nói, nhưng làm cho nữ nhân vui vẻ thì rõ ràng là ngươi am hiểu nhất!”

Triệu Tử Hằng uống một hơi cạn sạch chén rượu, rồi dằn mạnh chén rượu xuống bàn: “Ngươi chỉ biết nói hươu nói vượn! Chẳng lẽ ngoại trừ làm cho nữ nhân vui thích thì không có gì khác hay sao?”

Bách Thập Thất bưng bát rượu lên vừa uống vừa trốn tránh: “Chúng ta làm huynh đệ với nhau đã lâu còn không phải nên nói thật hay sao?” Đúng lúc này thì một tên tạp dịch từ nhà bếp mang thức ăn nhắm rượu lên, nàng vẫn còn nhớ căn dặn hắn: “Ngươi mang cho vị công tử cách vách một phần thức ăn nhắm rượu luôn đi.” Có những người thích uống rượu đông người vui vẻ, có những người trời sinh tính tình lạnh nhạt, chỉ thích uống rượu một mình.

Thư Trường Phong đứng ngoài cửa xin chỉ thị: “Chủ tử, Bách thiếu bang chủ cho người mang rượu và thức ăn đến đây, chủ tử có muốn dùng một ít không?”

Triệu Vô Cữu nhiều năm chinh chiến, lấy quân doanh làm nhà, vì sợ uống rượu sẽ làm trễ nải việc quân, cho nên từ lâu không hề có thói quen này, nhưng cũng không biết có phải hai tên tiểu tử ở phòng cách vách diễn tấu một màn hết sức náo nhiệt vui vẻ, ảnh hưởng đến căn phòng quạnh quẽ của hắn bên này không, mà đột nhiên hắn lại trả lời một câu ngoài dự đoán: “Được.”

Thư Trường Phong âm thầm giật mình, liền tay chân lanh lẹ nhận lấy rượu và thức ăn mang vào, bày lên bàn cho hắn. Công việc kinh doanh vận tải đường thủy của Tào bang vốn rất tốt, các món ăn trên bàn màu sắc hương vị đều đầy đủ, hắn rót rượu cho chủ tử xong, không ngờ đối phương lại bảo: “Ngươi cũng ngồi xuống uống hai ly đi.”

Trong phòng cách vách, Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất đã nói tới “… Lần trước khi ta tới Tô Châu phát hiện ra có một cô nương mới tên là Giang Tiểu Tiên, mắt hạnh má đào, ngực nở mông to, không những xinh đẹp mà tài đánh đàn tỳ bà cũng càng xuất chúng, lần này đến nơi, sẽ đưa ngươi đi nghe nàng ta đánh đàn tỳ bà, ngay cả thuyền hoa chỗ nàng ta cũng làm điểm tâm đặc sắc hơn các thuyền khác đấy.”

Triệu Tử Hằng vỗ vỗ vai nàng: “Huynh đệ tốt! Uống một chén nào…” Rồi lại sinh ra tò mò: “Ngươi có chính tay sờ qua chưa?”

Bách Thập Thất đã hơi ngắc ngứ, phô trương nói: “Quả thật là làn da như ngưng chi đấy, ôm vào trong ngực sờ hai cái, xương cốt cũng phải tê dại…”

Triệu Vô Cữu tay nắm chén rượu liền căng thẳng: Vô lại!

Ngay lập tức những từ ngữ miêu tả về Bách Thập Thất ở trong đầu hắn lại có thêm một số từ “Phóng đãng điên cuồng, ham rượu háo sắc”.

“Tử Hằng thường ngày vẫn giao tiếp với tên ăn chơi trác táng này hay sao?”

Thư Trường Phong mười sáu tuổi đã đi theo Triệu Vô Cữu ra chiến trường, lúc trở lại đế đô thì đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, hiểu biết đối với đám huynh đệ Triệu gia cũng chỉ giới hạn trong số các tin tức nghe ngóng được mà thôi, vì thế liền uyển chuyển giải vây thay cho Triệu Tử Hằng: “Thập tam lang… Ngày thường vốn không hứng thú với việc đọc sách tập võ.”

.... Nếu không thì sao lại bị chỉ định đưa Triệu Vô Cữu lên đường được chứ?

Còn không phải là bởi vì hắn rất giỏi trong việc chơi bời chè chén, tính tình phóng túng không quy tắc, sẽ bổ sung cho Triệu Vô Cữu, từ sau khi chân bị thương thì cũng đã sắp biến thành tượng đất trong miếu, chỉ kém tìm cái bàn ngồi xếp bằng đả tọa, ngăn cách trần thế hay sao...

“Ừm.” Triệu Vô Cữu chân mày cũng chưa nâng một chút nào, nhưng trong đầu đã theo thói quen bắt đầu thiết lập “sổ tay thao luyện đường đệ”, nghiêm túc suy nghĩ xem dọc đường đi phải đưa Triệu Tử Hằng trở về con đường chính đạo như thế nào.

Đường đi dài thăm thẳm và nhàm chán, Triệu Vô Cữu có đem theo một rương binh thư để giải sầu, còn Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất thì lại phải dùng rượu để giết thời gian, suốt ngày chè chén vui say.

Triệu Tử Hằng sau khi uống say, cứ đòi sống đòi chết muốn ngủ chung giường với Bách Thập Thất, nhưng rồi bị nhốt ở khoang bên ngoài phải chờ người khiêng trở về phòng mình.

Bách Thập Thất khóa trái cửa phòng, vừa ngã lăn ra giường đã ngủ, rất nhanh thì khu vực đỉnh khoang đã yên tĩnh trở lại, Triệu Vô Cữu đã bị ma âm của hai người này quấy rầy bộ não suốt cả nửa ngày, liền muốn mở cửa sổ thông gió, bây giờ đã sắp đến trung thu, nhìn ánh trăng sáng treo trên đầu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hắn mơ thấy mình cưỡi ngựa áp sát doanh trại quân địch, trên mặt còn dính máu tươi, chiến mã khóc than, chân trước sụp xuống, sau lưng lại có tiếng gió tạt xô đẩy, cả người đều bị thổi bạt về phía trước, sau đó liền giật mình tỉnh giấc, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng tỏ.

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

“Chủ tử, đã qua khỏi giờ Dần.”

Triệu Vô Cữu ra lệnh: “Gọi Tử Hằng dậy đứng tấn.” Dừng lại một chút rồi khóe môi cong lên, nghĩ ra một ý kiến hay: “Vị Bách thiếu bang chủ ở cách vách kia, không phải là huynh đệ tốt của hắn hay sao, các người cũng phải chăm sóc người đó cho tốt một chút, đừng phụ sự nhiệt tình của người ta.”

Triệu Tử Hằng bị người phá cửa xông vào, lúc bị lôi ra từ trong ổ chăn thì vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ luôn miệng ồn ào: “Thập Thất, ngươi là kẻ lừa đảo, đã nói sẽ tặng cho ta hai nha hoàn xinh đẹp đấm chân bóp vai, sao lại không có hả?” Hắn đã uống say mà còn tơ tưởng đến chuyện này.

Thư Trường Phong vỗ vỗ lên mặt hắn: “Thập tam lang, chủ tử bảo ngươi dậy sớm rèn luyện thân thể.”

Lúc hắn bị Thư Trường Phong tròng quần áo vào người rồi kéo lên trên boong tàu thì mới phát hiện, sắc trời còn chưa sáng, nhưng huynh đệ tốt của hắn Bách Thập Thất cũng đang vẻ mặt sống không bằng chết nằm liệt ra trên boong tàu kêu gào: “Tử Hằng, đường huynh của ngươi là ma quỷ sao?!”

Phía sau Bách Thập Thất còn đang có hai tên mặt sắt hộ vệ đứng canh chừng, chính là người của Triệu Vô Cữu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp