Giang Nam Có Nàng

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

Mùa thu năm Nguyên Phong thứ mười sáu, bến tàu vận chuyển ở kinh đô hết sức bận rộn, các thủy thủ đoàn của Tào bang Giang Tô đã hoàn thành công việc vận lương, thuyền viên đang khuân các loại đặc sản ở kinh đô đã được đặt hàng xuống thuyền theo lệnh của Thiếu bang chủ nhà bọn họ, còn có hoa tiêu chuyên trách kiểm tra công việc của các thủy thủ đoàn một lần cuối cùng trước khi xuất phát, chỉ còn chờ thời tiết thuận lợi sẽ lập tức khởi hành.

Bỗng nhiên, có hai con tuấn mã phi nhanh lao đến, nam tử đi trước đầu đội kim quan, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt phong lưu, dừng lại trước mặt thuyền viên, chưa kịp nói gì đã tươi cười, sau đó dùng roi ngựa chỉ vào một người thuyền viên hỏi: “Thiếu bang chủ nhà các ngươi đâu?”

Tên thuyền viên kia chỉ lên trên thuyền, Triệu Tử Hằng nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho người đồng hành Thư Trường Phong của mình, bước lên con thuyền chở hàng lớn nhất Giang Tô, đi lên tầng cao nhất, đánh thức Bách Thập Thất vẫn còn đang ngủ nướng: “Thập Thất, mau dậy đi!”

Bách Thập Thất chính là con trai độc nhất của bang chủ Bách Chấn Đình, mới vừa đến tuổi nhược quán, tối hôm qua vào trong thành nghe Tống Cửu Nương ca kịch, đến hừng đông mới trở về, đang ngủ mơ màng thì bị người ta đánh thức liền giơ một chân đá ra, nổi giận đùng đùng: “Cút đi!”

Triệu Tử Hằng tránh khỏi đôi chân trơn bóng của nàng vừa duỗi tới, còn không quên sờ soạng một phen: “Chân của ngươi sao lại trắng trẻo mịn màng hơn cả nữ nhân thế này?” Cái chân liền tung đầu gối ra, suýt nữa thì đã đập trúng mặt hắn, phá tướng rồi.

“Ôi ôi, đừng động thủ chứ, khuôn mặt của ta mà bị hủy hoại, thì làm sao có thể khiến các tiểu nương tử yêu thích được đây?”

“Tự luyến đến cuồng rồi à, cút đi, lão tử phải thay quần áo!”

Bách Thập Thất ôm chăn, sau khi đuổi vị khách không mời mà đến ra ngoài, thì liền ngồi dậy rửa mặt thay quần áo, cảm thấy bản thân mình hết sức may mắn, lúc quay trở về vẫn còn chưa cởi áo ngoài mà đi ngủ.

Bách Chấn Đình thành thân đã nhiều năm, nhưng dưới gối vẫn không có đứa con nào, nạp bao nhiêu tiểu thiếp cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là chính thất Tô thị sinh được một khuê nữ.

Năm đó khi ông ta vừa mới kéo được bang chủ tiền nhiệm xuống, bản thân mình liền bò lên chức vị bang chủ, đã lập tức tuyên bố với bên ngoài Tô thị sinh con trai, còn hy vọng Tô thị có thể tiếp tục cố gắng, sinh cho mình thêm vài ba thằng nhóc Thập Thất Thập Bát gì đó, liền đặt tên cho đứa bé mới sinh là Thập Thất, gửi gắm hy vọng con cái thịnh vượng, vạn sự tốt đẹp vào đứa bé này.

Đáng tiếc không như mong muốn, kể từ đó đến nay đã hai mươi năm, nhóm thê thiếp hậu viện của ông ta cho dù có cố gắng mức nào, thì cũng không có động tĩnh gì, ngay cả một cái trứng cũng không thấy, huống gì là sinh con trai.

Bách Thập Thất diện mạo giống Tô thị, môi hồng răng trắng, thân cao ước chừng 1.7 mét, từ nhỏ đã thích trêu chó chọc mèo, mới bảy tám tuổi đã dẫn dắt nhóm trẻ con trong bang chinh chiến với đám nhóc Diêm bang, mang về thắng lợi dồn dập, chiến tích kiêu hùng, rất được đám thúc bá trong bang yêu thích.

Bách Chấn Đình rất mực yêu thương đứa con duy nhất này, lúc nàng mười sáu tuổi muốn đi theo giúp đám thúc bá trong bang vận chuyển lương thực đến kinh đô bằng đường thuỷ, Tô thị ngăn cản mãi cũng không hiệu quả, liền mè nheo với Bách Chấn Đình, bị ông ta nói lại: “Nam nhi chí tại bốn phương, cũng không thể để Thập Thất cứ đi lòng vòng trong khu vực địa bàn cũ chứ?”

Tô thị là mỹ nữ Giang Nam, khóc một cái như hoa lê đái vũ, cho dù có tức giận cũng không có lực uy hiếp gì: “Thập Thất là con trai của ông hay sao?”

Trong phòng chỉ có phu thê hai người, Bách Chấn Đình trơ mặt ra hỏi Tô thị: “Không phải con trai của ta chẳng lẽ là con trai người khác?” Rồi liền đưa tay chặn nắm tay Tô thị lại.

Bách Chấn Đình coi như là bà ấy chỉ gãi ngứa cho mình: “Lão tử gây dựng sự nghiệp lớn như vậy, tương lai đều là của Thập Thất, cứ để nó làm quen với công việc trong bang hội, sau này còn phải làm bang chủ nữa.”

Con trai của bang chủ tiền nhiệm chỉ biết chơi bời lêu lổng không hề nên thân, cuối cùng lúc cha mình bị Bách Chấn Đình soán vị thì cũng không có bất cứ năng lực gì mà giúp đỡ cả.

Bách Chấn Đình không có tri thức không có học hành gì, nhưng một tên trọc phú cũng muốn sinh con trai kế thừa gia nghiệp, huống chi là ông ta?

Tuy rằng ông ta rất yêu chiều con cái, Bách Thập Thất học chữ cũng không đến nỗi tệ, công phu quyền cước cũng chăm chỉ, lại có tiếng thông minh, tất cả các tiên sinh được mời đến dạy nàng đều khen nàng có khả năng nhìn qua một lần là nhớ, dạy một lần thì sẽ biết, nhưng chỉ có học võ nghệ thì sức lực hơi yếu, không ít lần bị cha mang đến nhờ các thúc bá rèn luyện, nhờ đó bản lĩnh đánh nhau ẩu đả cũng được nâng cao ít nhiều.

Bách Thập Thất: “… Mẹ nó, chỗ tệ hại của việc xuyên vào trong một bào thai chính là không những phải một lần nữa học lại tất cả các kiến thức về văn hóa, mà còn phải học thể dục nữa!”

Sự thật chứng minh nàng vẫn còn quá ngây thơ rồi, Bách Chấn Đình bộ não suy nghĩ không được bình thường, lúc nàng mới mười ba mười bốn tuổi đã ngồi cùng bàn uống rượu, gọi là luyện tập tửu lượng cho nàng, mười lăm tuổi ông ta đã bảo tâm phúc của mình dẫn “con trai” cưng nhà mình ra ngoài đi kỹ viện, với một cái cớ hết sức hoa mỹ là: Học bản lĩnh “mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn”.

Loạn cái con khỉ!

Bách Thập Thất thật sự cảm thấy may mắn rằng ở thời đại này độ cồn trong rượu khá thấp, vì vậy tửu lượng của thân thể này cũng coi như là tốt, mới mười tám tuổi cũng đã vang danh bên ngoài, có không ít hồng nhan tri kỷ, lại thêm dung mạo anh tuấn, ra tay hào phóng, cũng không lấy các kỹ nữ ra mà trút giận bao giờ, cho nên rất được các hoa khôi nổi tiếng Giang Tô này hoan nghênh.

Bách Chấn Đình rất vừa lòng đối với thành quả dạy dỗ của mình, vì thế cũng bắt đầu dạy nàng xử lý một ít sự vụ kinh doanh vận chuyển của bang hội, mười tám tuổi thì Bách Thập Thất đã một mình áp tải lương thực vận chuyển đường thuỷ vào kinh thành, trên đường giao tiếp với các quan lại trạm kiểm soát kênh đào lớn nhỏ cũng không xảy ra bất cứ trục trặc gì, đây đã là lần thứ ba nàng vận chuyển lương thực vào kinh thành trong năm nay rồi.

Nàng ăn mặc chỉnh tề, lên boong tàu tìm thấy Triệu Tử Hằng, khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ không vui: “Tìm ta có việc gì?”

Triệu Tử Hằng là tên nhàn tản ăn chơi trác táng, hai người kết bạn với nhau trên một chiếc thuyền lầu hoa ở Tô Châu, lúc đó vì tranh giành một vị cô nương hoa khôi nổi tiếng trên thuyền mà ra tay ẩu đả, kết quả đương nhiên là Bách Thập Thất từ nhỏ đến lớn đã thân kinh bách chiến thắng lợi, liền ấn người thua xuống đánh một trận tơi bời, không ngờ rằng không đánh không quen biết, thế mà lại thành bằng hữu.

Triệu Tử Hằng hôm nay quả nhiên là có chuyện xin xỏ mới đến, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ta có vị đường huynh bị thương ngoài ý muốn, đi đứng không tiện, tất cả các danh y trong kinh thành đều đã thử qua nhưng không có khởi sắc gì, vì thế lần này muốn đến Giang Nam tìm thầy trị bệnh, hai khu vực này không phải là địa bàn của ngươi hay sao, vừa đúng lúc ngươi đang chuyển lương thực đến kinh thành, ta đã vỗ ngực bảo đảm với người trong nhà cho nên muốn ngồi thuyền của ngươi Nam hạ.” Hắn cợt nhả: “Chúng ta là huynh đệ không cần khách sáo đúng không?”

Bách Thập Thất không thể từ chối: “Vậy phải nhanh chóng mà thu dọn đi, bởi vì một canh giờ nữa thì đội tàu sẽ xuất phát, ta không có thời gian chờ ngươi đâu.”

Triệu Tử Hằng vui mừng lộ rõ trên mặt: “Ngươi chờ một chút.” Rồi sau đó lập tức xuống thuyền, vội vàng đi báo tin cho Thư Trường Phong biết.

Bách Thập Thất ở Giang Nam rất khí phách hào hiệp, giao du rộng lớn, cũng coi như là có chút kiến thức, đứng ở trên boong tàu nhìn thấy xe ngựa của đường huynh Triệu Tử Hằng, cùng với mười hộ vệ cưỡi ngựa uy phong, bảo vệ xung quanh xe ngựa, liền âm thầm phỏng đoán vị đường huynh này của Triệu Tử Hằng chắc chắn gia cảnh không tầm thường, tám phần còn là nhà quan tước.

Xe ngựa ngừng lại, có hộ vệ từ phía sau xe nâng một chiếc xe lăn xuống trước, một hộ vệ khác khom người nhấc màn xe lên, đối diện phương hướng của nàng xuất hiện một khuôn mặt kiên nghị lạnh lẽo và nghiêm túc, cả dung mạo đều ánh lên khí chất oai hùng nhất là khu vực giữa mày.

Cho đến khi đoàn người đã rời khỏi xe lên thuyền, Triệu Tử Hằng thân mật giới thiệu với Bách Thập Thất: “Vị này chính là đường huynh của ta Triệu Vô Cữu, vị này chính là bằng hữu của ta Bách Thập Thất.”

Triệu Vô Cữu ánh mắt giống như một lưỡi dao đánh giá Bách Thập Thất từ trên xuống dưới một lần, rõ ràng là hắn ngồi xe lăn thấp hơn Bách Thập Thất một đoạn, nhưng ánh mắt thì lại tỏ vẻ trên cao nhìn xuống rất rõ ràng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bách Thập Thất cho người thu dọn khoang thuyền rồi mang theo đoàn người Triệu Vô Cửu kể cả tạp dịch xuống đó nghỉ ngơi. Nàng kéo Triệu Tử Hằng tới đưa ra nghi vấn: “Ngươi nói thật đi vị đường huynh này của ngươi không phải là quan đó chứ? Mà còn là loại quan chuyên xử án kiện nữa, trên khuôn mặt hắn chỉ thiếu viết bốn chữ cái to mà thôi.”

“Là bốn chữ gì?” Triệu Tử Hằng tò mò.

Bách Thập Thất chỉ vào hai bên trái phải khuôn mặt mình: “Thiết diện vô tư.” nàng hình dung lại cảm giác lúc mới gặp hắn: “Tư thế đó rõ ràng là một lời không hợp, kéo ngay ra ngoài, ăn hình trượng. Không phải là đã từng nhậm chức ở Đại Lý Tự hay là Đô Sát Viện đó chứ?. Chính là vì tính chất nghiêm trọng của nghề nghiệp, cho nên các cơ cười trên gương mặt thường xuyên nghỉ phép, người ta thường gọi là mặt than đấy.”

Triệu Tử Hằng hàm hàm hồ hồ: “… cũng gần như thế.” Sống trong quân đội nhiều năm phần lớn đều như vậy, hễ có người vi phạm quân lệnh thì lập tức kéo ra ngoài dùng quân côn hầu hạ, nghe Bách Thập Thất hình dung như thế cũng gần như nhau đều là đánh người bằng gậy cả.

Bách Thập Thất thiếu chút nữa thì đã nhảy dựng lên đánh vào đầu chó của hắn: “Ngươi giỏi quá nhỉ, mang người của quan gia lên thuyền là muốn gài bẫy giết chết ta phải không?”

Thuyền buôn lên kinh thành sẽ chở theo các loại lương thực thực phẩm vận chuyển bằng đường thủy, nhưng quá trình quay về thì lại là thuyền không, do đó rất nhiều đội tàu trên đường về đều sẽ bí mật buôn hàng lậu hoặc là vận chuyển người trái phép, đây chính là các việc mà triều đình đã có lệnh cấm rất rõ ràng.

Từ năm mười sáu tuổi nàng đã đi theo đội thuyền vận chuyển lương thực lên kinh thành cùng với các thúc bá. Quan viên trạm kiểm soát trên đường đã được đút lót từ trước, nên đều mắt nhắm mắt mở cho đi. Nhưng bây giờ trên thuyền lại có một vị quan gia thiết diện vô tư như thế, thì chẳng phải là gài sẵn một trái bom hẹn giờ hay sao?

Bách Thập Thất nhớ tới khoang chứa hàng bên dưới còn đang đầy ăm ắp những hàng hóa buôn lậu thì liền cảm thấy đau đầu.

------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp