Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 13B


3 tháng

trướctiếp

Các hộ vệ của Triệu Vô Cữu đều là người phương Bắc, đi theo hắn giục ngựa rong ruổi chiến trường, tất cả đều gan lớn hơn chó sói, nhưng lại không biết bơi. Bọn họ thấy bộ dáng Bách Thập Thất và bang chúng Tào bang như cá gặp nước, trong lòng đã rất nôn nóng muốn thử sức, sau khi Dụ Kim Thịnh xuống sông uống một hớp nước, các thuyền viên trên tàu vẫy tay một cái, thì bọn họ lập tức lũ lượt kéo tới.


Thư Trường Phong thay một bộ đồ lặn bó sát người, chờ khi tất cả các hộ vệ trên thuyền đều đã xuống sông, hắn vẫn không yên tâm, mang theo bộ dạng giống như gà mẹ bảo vệ gà con dặn dò Triệu Vô Cữu rất nhiều thứ, ví dụ như “chủ tử ngàn vạn lần đừng tới gần mép thuyền” hoặc là “cũng đừng có nhìn ra phía bên ngoài, bây giờ không có ai bảo vệ, lỡ như thật sự bị ngã xuống sông thì không tốt đâu” vân vân và vân vân, độ dài dòng có thể so được với một lão bà bà.


Triệu Vô Cữu bị hắn nói đến nỗi lỗ tai sắp mọc ra một cái kén, hận không thể tát hắn một cái bay xuống sông, chân mày nhíu chặt: “Dài dòng!”


Thư Trường Phong không dám nói nữa, liền đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn qua Bách Thập Thất: “Bách thiếu bang chủ…”


Bách Thập Thất vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, mau đi xuống đi, ta sẽ trông chừng đường huynh.” Trong lòng chỉ hận không thể xé tên Triệu Tử Hằng đang dính lên trên người nàng ra, ném cho hắn.


Đáng thương cho một tên hộ vệ không biết bơi như Thư Trường Phong, dưới ánh mắt uy hiếp của chủ tử nhà mình đành phải kéo theo thập tam lang đang tru lên như heo rống đi xuống sông, trên đường đi Triệu Tử Hằng còn giãy giụa muốn níu lấy thang dây bò lên trên thuyền, hắn phải dùng hết sức mới có thể lôi được hai người cùng té xuống sông, suýt chút nữa thì đã ngã trúng Dụ Kim Thịnh và hai thuyền viên.


Triệu Tử Hằng vừa nhảy vào trong dòng nước đã hét lên chói tai, hoảng sợ luống cuống tay chân, một tiếng “Cứu mạng” còn chưa kịp hô lên, thì đã uống nước sông ừng ực hết hớp này đến hớp khác, cuối cùng cũng là hai thuyền viên kèm cặp Dụ Kim Thịnh kéo hắn lên.


Bách Thập Thất ngồi ở trên thanh lan can ngay mép thuyền, bắt chéo chân, cười ngửa lên ngửa xuống, miệng hả lớn nhìn thấy hàm răng như ngọc, tư thế nghiêng ngả lảo đảo như say rượu, dưới chân là nước sông cuồn cuộn, phía sau là boong tàu mênh mông, cứ luôn có cảm giác nếu nàng tiếp tục cười như vậy dù không sớm thì muộn cũng sẽ ngã xuống sông, Triệu Vô Cữu nhìn thấy mà trong lòng kinh sợ không thôi, hắn điều khiển xe lăn tới phía sau nàng, lập tức chụp lấy cổ tay nàng sợ nàng không cẩn thận sẽ ngã xuống sông.


Lúc hắn nắm chặt, đột nhiên cảm thấy cánh tay nàng có xương cốt tinh xảo ngoài dự đoán, không hề giống như những hán tử thô tráng như trâu phương Bắc trong quân doanh của hắn, quả nhiên người dân vùng Giang Nam thân thể mảnh mai, đừng thấy Bách Thập Thất vóc người cao ráo, không ngờ xương cốt lại mong manh như thế.


Bách Thập Thất nghi hoặc quay đầu lại: “Đường huynh?”


Triệu Vô Cữu nắm lấy cánh tay nàng không chịu buông ra: “Cẩn thận kẻo ngã xuống.”


Bách Thập Thất khóe mắt đuôi mày đều là tươi cười, hết sức khoe khoang nói: “Không dối gạt đường huynh, lúc ta còn chưa biết đi thì đã ngâm mình trong nước, vừa biết đi thì đã bò lên bò xuống boong tàu, phụ thân của ta nói ta kiếp trước chính là một con cá, lúc nhỏ ta ngâm mình trong nước thì mới thấy vui, vớt ra là khóc, chỉ hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ngâm mình trong nước, lúc ta ba tuổi, bơi trong nước còn nhanh hơn chạy trên đường, khác hoàn toàn với bộ dạng sợ nước này của Tử Hằng đấy.”


Ngữ điệu của nàng hết sức nhẹ nhàng, chỉ vào Triệu Tử Hằng đang kinh sợ gào rống, vui sướng khi hắn gặp họa: “Đêm nay nhất định phải nấu cho Tử Hằng một chén canh định thần, nhìn xem hắn đã sợ đến mức nào rồi kìa.”


Triệu Vô Cữu chậm rãi buông lỏng tay ra, sau đó tựa hồ còn có thể cảm giác được xương cổ tay tinh xảo bên dưới lớp quần áo đơn bạc của nàng, ánh mắt không tự chủ được, ngắm nghía eo nàng một hồi, lại âm thầm cảm thấy kinh ngạc ... các huynh đệ trong quân doanh cũng có người tay hạc eo ong, hoặc là thô tráng như trâu nước nhưng tóm lại đều có thể nhìn ra kích cỡ khác nhau giữa vai và eo, còn Bách Thập Thất thì lại có hơi kỳ quái, hắn chỉ cảm thấy kích cỡ từ trên xuống dưới của nàng không quá khác biệt, nhẵn mịn và tinh tế, quả thật giống như là lấy trên kéo dài xuống dưới, nhỏ nhắn và thon thả.


Trong lúc còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì Bách Thập Thất đã moi từ trong túi áo ra một quả táo đỏ nhét vào trong tay hắn: “Đường huynh, ăn táo đi.”


Triệu Vô Cữu: “…” Trước nay chưa từng có ai quang minh chính đại, nhét đồ ăn vặt cho hắn như thế.


Bách Thập Thất nói: “Đường huynh ngươi nếm thử xem, đây là do một vị bằng hữu bán táo ở kinh thành của ta đưa tặng, tổng cộng chỉ có hai sọt, nếu ngươi thấy thích, lát nữa ta sẽ bảo người đưa hai đĩa đến cho ngươi.”


Có lẽ vì bị sự nhiệt tình của nàng mê hoặc, Triệu Vô Cữu không tự chủ được liền cắn một miếng, hắn nói: “Rất ngọt.” Rồi nghĩ thầm trong đầu Bách Thập Thất rốt cuộc là một kiểu tồn tại như thế nào?


Tên tiểu tử này từ Thế tử của Vương phủ cho tới một người buôn bán nhỏ, bất cứ một thành trấn nào mà thuyền hắn ta cập bến, cũng đều có thể tìm được một số người quen biết có giao tình không tệ, trên thuyền còn cất giấu tác gia viết sách nổi tiếng khắp đại Giang Nam Bắc- Khâu Vân Bình tiên sinh, quả thực là bằng hữu trải rộng ba ngày đếm không hết.


Khoảng cách giữa hai người là cực gần, Bách Thập Thất vừa cắn quả táo vừa chú ý cả một bầy vịt lên cạn ì à ì ạch, đang chìm chìm nổi nổi dưới sông, các hộ vệ xuống nước đa số đều tương đối bình tĩnh, sặc nước thì nhổ ra, học bơi kiểu chó, học rất nghiêm túc và nỗ lực, chỉ có một mình Triệu Tử Hằng vẫn bị vây trong bóng ma tâm lý, hắn ở trong nước ngay cả tứ chi cũng không dám giơ ra, tay ôm cổ một thuyền viên, hai chân kẹp bên hông người này, không chịu xuống, khiến cho tên thuyền viên chịu trách nhiệm dạy dỗ hắn khuôn mặt đỏ tím cả lên, vô cùng xấu hổ.


Ánh mắt Triệu Vô Cữu xẹt qua người Triệu Tử Hằng đang hết sức chật vật dưới sông, trong lòng khẽ nhúc nhích, buột miệng thốt ra một câu: “Thập Thất, ngươi có quen biết với Giang Nam thánh thủ Hoàng Hữu Bích không?”


Bách Thập Thất đang gặm quả táo xem học bơi vô cùng hứng khởi, thuận miệng nói: “Hoàng lão đầu hả? Hắn xấu lắm đấy!”


Triệu Vô Cữu dù cho núi Thái Sơn đóng băng trước mắt cũng có thể bình tĩnh bất động, nhưng khi nghe đến tin tức của Giang Nam thánh thủ thì vẫn không thể tránh khỏi tim đập nhanh hơn: “… Ngươi quen biết ông ấy sao?”


Bách Thập Thất quay đầu lại, khuôn mặt toàn là căm giận: “Đừng nói nữa, lúc ta còn nhỏ lần nào sinh bệnh lão ta cũng tóm lấy ta, ghim kim vào người ta, sau đó cho ta uống những loại thuốc vô cùng đắng, lão nhân đó thích nhất là bỏ hoàng liên gấp đôi vào thuốc của ta. Cũng may là thân thể ta khỏe mạnh rất ít khi bệnh vặt, mấy năm nay cũng không có khuyết điểm lớn gì.” Lại nhìn về phía Triệu Vô Cữu đối diện mình thần sắc khẽ thay đổi, khuôn mặt liền tỏ vẻ đã bừng tỉnh: “À à, đường huynh muốn tìm lão ta xem chân ư?”


Cuối cùng thì nàng cũng đã nhớ tới nguyên nhân mà Triệu Vô Cữu đến Giang Nam: “Lão nhân kia tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng y thuật thì cũng được lắm.”


Giang Nam thánh thủ mà Hộ Bộ Thượng thư- Hạ Thành Kiệt đề cập, thông qua lời Bách Thập Thất thì đã là một lão nhân không đáng tin cậy rồi?


Triệu Vô Cữu thầm nghĩ: Nếu nói không đáng tin cậy, thì còn ai so được với ngươi nữa?


Có lẽ vì ở chung lâu ngày, hắn bây giờ nhìn vào tên tiểu tử xảo quyệt này cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp