Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 13A


3 tháng

trướctiếp

Triệu Tử Hằng đã hâm mộ đến đỏ mắt, vô cùng muốn đạt được sự đồng tình của hắn: “Đường huynh có từng nghĩ tới không, biết đâu chừng các tiểu nương tử thực sự thích phong cách như thế của Bách Thập Thất?”


Triệu Vô Cữu xụ mặt răn dạy hắn: “Nói hươu nói vượn! Danh môn khuê tú ai mà không mong muốn một phu quân có thể nương tựa, cử chỉ phóng đãng như thế thì có khuê tú nhà nào dám gả cho hắn?”


Triệu Tử Hằng co rụt cổ, nhỏ giọng biện giải: “…… ai lại nói đến các danh môn khuê tú bao giờ? Người ta đang nói các cô nương bên ngoài kia mà....”


Các tiểu nương tử ở nơi yên hoa rất rộng rãi lại nhiệt tình, sao phải đi tìm đến tiểu thư danh môn khuê tú cho thêm phiền chứ?


Triệu Vô Cữu: Xem ra không phải chỉ một mình Bách Thập Thất cần phương pháp dạy con của Bách lão bang chủ, mà ngay cả Triệu Tử Hằng cũng rất cần!


Hắn ngửa đầu tiếp tục nhìn, Bách Thập Thất đã bò tới đỉnh cột buồm, đứng dang hai tay ra đón gió, áo bào màu lửa đỏ tung bay phấp phới, vạt áo lượn lờ, khiến cho nàng giống như một con chim phượng hoàng lửa đang giương cánh bay cao, dung mạo đẹp như tranh vẽ, sắp sửa bước lên chín tầng mây…


Khuôn mặt thiếu niên tươi cười xán lạn, phóng đãng không kiềm chế, như ánh mặt trời sáng quắc chói chang trên đỉnh, khiến hắn không tự chủ được phải nhắm mắt lại, rồi lại đổ mồ hôi thay cho nàng, sợ nàng ngã xuống đất sẽ tan nát sự đắc ý kia, cho đến khi nàng lại ôm cột buồm hạ xuống đất, thì hắn vẫn còn thất thần chưa bình tĩnh lại được.


Nàng nhặt miếng ngọc bội từ trong cái khay đan đưa tới: “Chỉ là một trò chơi thôi, đường huynh không cần xem là thật.”


Triệu Vô Cữu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo tràn đầy tươi cười của nàng, sự tự tin rạng rỡ vẫn còn trong đáy mắt, phong độ hiên ngang khoanh tay mà đứng, đúng như những gì nàng nói, với nàng bất quá chỉ là một trò chơi, nhưng đối với hắn thì hoàn toàn không phải như thế, nó tương đương với việc điên đảo nhận thức của hắn dành cho tên tiểu tử này, cho dù nàng cả người toàn là thói hư tật xấu nhưng cũng xác thực là một kẻ tài cao gan lớn.


Hắn vốn định trách cứ nàng có hành vi cử chỉ tùy tiện phóng túng, nhưng lời đã đến cổ họng lại xoay vòng nuốt trở vào trong, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh nàng đứng trên cột buồm như bước trên mây, hơi mỉm cười nói: “Tiền đã đưa ra rồi sao có thể lấy lại được? Cứ coi như là tặng cho ngươi.”


Bách Thập Thất vốn đã không phải là loại người hay thẹn thùng, cho nên cũng liền thoải mái nhận lấy, cười hì hì nói: “Vậy đa tạ đường huynh ban thưởng!” Sau đó ánh mắt lại đảo qua cái khay đan, Triệu Tử Hằng vội vàng lượm chiếc nhẫn ban chỉ của mình ra đeo lên trên ngón cái: “Ôi chúng ta vốn dĩ là hai huynh đệ mà? Của ngươi thì cũng là của ta thôi.”


Khâu Vân Bình vốn dĩ là một kẻ tham tiền lại keo kiệt, vội vàng ngăn lại: “Triệu công tử, có thấy như vậy là đáng buồn cười lắm không?”


Bách Thập Thất cười to: “Mặc kệ hắn đi.” Nàng lại nhặt từ trong khay ra một khối hai lượng bạc ném cho bại tướng dưới tay mình-Tần Lục, nói: “Thưởng cho ngươi!”


Tần Lục không ngờ mình đã thua mà vẫn được thưởng, tức khắc mặt đỏ lên, chân tay luống cuống: “Đa tạ thiếu bang chủ!”


Bách Thập Thất: “Khâu Vân Bình, khoản tiền còn lại, hôm nay thêm thịt, mọi người đều có phần.”


Nhóm thuyền viên đều ra sức ôm lấy Khâu Vân Bình ồn ào náo nhiệt cùng đi, bắt đầu cãi nhau xem hôm nay sẽ ăn món gì, nhìn phương hướng của bọn họ thì chắc chắn là đi xuống bếp.


Triệu Vô Cữu nghĩ thầm, kỳ thật từ lúc đầu, hắn đã phạm một sai lầm, nhưng bây giờ sửa chữa lại thì có lẽ vẫn còn kịp.


Hắn nói: “Thập Thất, có thể làm phiền ngươi một việc không?”


“Đường huynh cứ nói đừng ngại.”


Triệu Vô Cữu nói: “Toàn bộ các thuộc hạ của ta đều là vịt trên cạn, không biết ngươi có đồng ý dạy bơi cho bọn họ không?” Thái độ của hắn quả thực khó có thể khiến người ta cự tuyệt: “Còn có cả Tử Hằng nữa.”


Triệu Tử Hằng hoảng sợ đến nỗi gần như thét lên chói tai: “Không, không, ta không học! Đường huynh ta không cần học!”


Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả.


Triệu Tử Hằng bị cột một chân treo lơ lửng bên ngoài thuyền, một cái chân khác thì vẫn còn cố gắng bấu víu lên mép thuyền, trở tay ôm lấy cánh tay Bách Thập Thất không chịu hạ xuống, đã gần như sắp khóc ra: “Thập Thất, ngươi nỡ lòng đối xử với ta như vậy thật sao? Chúng ta dù sao cũng từng là huynh đệ, lúc có rượu có thịt có cô nương, có bao giờ ta không kéo người đi cùng? Sao bây giờ ngươi lại nhẫn tâm đẩy ta xuống sông như vậy?” Cái tư thế này quả thật không giống như hắn chuẩn bị xuống sông học bơi, mà càng giống như Bách Thập Thất buộc hắn nhảy sông chịu chết.


Bách Thập Thất khóe miệng co rút, cẩn thận nhìn lướt ra phía sau, phát hiện khuôn mặt thiết diện vô tư chính trực công minh của Triệu Vô Cữu không hề có chút dao động nào, cũng thật là khâm phục vị huynh đài này, đã biết ý chí hắn kiên định, liền khéo léo nghĩ cách an ủi huynh đệ mình: “Tử Hằng à, ngươi đừng nghĩ như vậy, có thêm được một bản lĩnh thì nhiều hơn một phần cơ hội sống. Lỡ như sau này chúng ta lên thuyền hoa chơi bời, lại đánh nhau với người khác mà đánh không lại, thì còn có thể nhảy sông chạy trốn có đúng không?”


Triệu Vô Cữu những năm nay đều sinh tồn trong hoàn cảnh khốc liệt, luôn có thể mất mạng bất cứ lúc nào, ý thức nguy hiểm rất cao, hiếm khi tán thành với cách nói lươn lẹo của Bách Thập Thất: “Thập Thất nói không sai, Giang Nam chỗ nào cũng là sông ngòi kênh rạch, không trông cậy vào việc ngươi có thể cứu được ai, nhưng các hộ vệ cũng có lúc không thể quan sát hết tất cả mọi người, năng lực tự cứu mình thì ngươi vẫn phải có chứ?”


Bách Thập Thất điên cuồng gật đầu: “Đường huynh nói rất đúng!” Mặt khác vô cùng nỗ lực kéo cánh tay của tên gia hỏa đang nước mắt nước mũi đầy mặt này xuống: “Ngoan! Ta sẽ bảo bọn họ che chở cho ngươi, xuống đó không chết đâu.”


Hai thuyền viên chịu trách nhiệm kèm cặp hắn, đứng bên cạnh nhịn không được cười trộm... Những người lớn lên từ vùng sông nước, mấy ai lúc nhỏ học bơi chưa từng uống nước sông?


Vị thiếu gia này cũng quá yếu ớt rồi!


Triệu Tử Hằng yếu ớt than thở khóc lóc lên án: “Thập Thất ngươi quá nhẫn tâm! Hôm trước ta rơi xuống sông đã uống một bụng nước, suýt chút nữa thì chết đuối, ngươi và ta có thù oán lớn hay sao? Một hai muốn đẩy ta xuống sông thế này!”


“Ta sao? Không phải là đường huynh của ngươi yêu cầu à?” Bách Thập Thất đối với tính tình bắt nạt kẻ yếu của hắn cũng coi như hiểu rõ, hắn không dám trách cứ tên mặt đen Triệu Vô Cữu, cho nên liền đổ hết trách nhiệm lên trên người nàng, không khỏi nghiến răng đe dọa: “Bây giờ ngươi tự mình bò xuống từ từ thì vẫn còn kịp, nếu chờ lát nữa đường huynh của ngươi tức giận lên ném ngươi xuống dưới thì… ta cũng không cứu được ngươi đâu!”


Triệu Tử Hằng ở nhà chính là một tiểu bá vương, phụ mẫu đều hết sức dung túng cưng chiều, còn là bảo bối trong lòng lão tổ tông, muốn trưởng thành chính trực đàng hoàng cũng khó, bây giờ lại càng không ra hình dạng gì, người đều đã dán sát lên người Bách Thập Thất, ánh mắt đáng thương vô cùng không ngừng nhìn Triệu Vô Cữu ở phía sau, giống như muốn dùng ánh mắt hòa tan ý chí sắt đá của đường huynh hắn.


Mặt mũi của Triệu Vô Cữu cũng sắp sửa bị hắn làm mất hết: “Làm nam nhi phải đỉnh thiên lập địa, đứng thẳng lên!”


Chúng hộ vệ bên cạnh hắn đã lục tục làm nóng cơ thể, leo lên thang dây chuẩn bị xuống nước. Bách Thập Thất đã sắp xếp cho mỗi người hai thuyền viên giỏi bơi lội kèm cặp, Dụ Kim Thịnh là người đầu tiên bước xuống, lúc đi ngang qua Triệu Tử Hằng còn cổ vũ hắn: “Thập tam lang đừng sợ, bên cạnh còn có người che chở mà.”

Sau đó đi được vài bước đã nhảy xuống sông, bắn lên những đóa bọt sóng thật lớn, hai tên thuyền viên chịu trách nhiệm bảo vệ và huấn luyện hắn cũng nhảy xuống nước, bắt lấy hai bên tay hắn vớt người từ dưới sông lên, hắn lộ ra nửa thân mình, phun ra một hớp nước rồi cười rộ lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp