Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 14


3 tháng

trướctiếp

Triệu Vô Cữu dạy đệ đệ như luyện binh, không lưu nửa phân tình cảm, Bách Thập Thất phụ trách đôn đốc, nhóm thuyền viên thủy thủ kề cận hai bên rèn luyện, còn hắn phụ trách chèn ép Triệu Tử Hằng với ý chí sắt đá, dập tắt tâm tư lười biếng của hắn ta, quy định giờ giấc rèn luyện và nghỉ ngơi vô cùng khắc nghiệt.

Khi thuyền đến Hoài An, đống bùn loãng Triệu Tử Hằng cuối cùng cũng đã có thể trát lên tường, thành công học được kiểu bơi chó, tuy rằng tư thế xấu vô cùng, nhưng dù sao cũng có thể vui sướng bơi lội cùng với một đám thuyền viên rồi.

Đám người Thư Trường Phong thì đã học được bản lĩnh giăng buồm vượt sóng, ở trong nước cũng có tư thế mạnh mẽ, phô bày đầy đủ thể năng tốt đẹp mà bọn họ đã bảo trì bao nhiêu năm trên chiến trường.


Hoài An là đầu mối then chốt trên hành trình vận chuyển đường thuỷ Nam Bắc, là cầu nối giao thông, quản lý đốc thúc công việc vận chuyển đường sông của bảy tỉnh xung quanh, nằm giữa phần giao của hai tỉnh, Tổng đốc đại nhân ở đây do trung ương phái quan to trong lục bộ triều đình hoặc hoàng thân quốc thích đảm nhiệm. Đương nhiệm thuỷ vận Tổng đốc Tuân Bách có quyền thế rất lớn, chẳng những quản lý thuỷ vận, còn kiêm cả tuần phủ, quản lý cơ cấu khổng lồ của cả khu, lập kho trữ lương thực, xưởng đóng tàu, chế tạo linh kiện tàu thuyền vân vân, tính tổng cộng quan lại văn võ trong các phân khu cũng khoảng hơn hai vạn người.


Sau khi đội thuyền đến Hoài An, thì cần phải vượt qua sự kiểm tra của nha môn tào đài. Hàng ngàn hàng vạn thủy thủ và thuyền viên trên tàu vận chuyển lương thực, các thương nhân từ Nam chí Bắc đến giao dịch hàng hóa, cùng với nhóm lữ khách tới đây du ngoạn, cộng thêm các doanh thương thường trú tại Hoài An, người buôn bán nhỏ, các quầy hàng tạm bợ và thời vụ, các tửu lầu bên trong thành san sát nối tiếp nhau, trải dài cũng hơn mười dặm hai bên bờ sông, tạo nên một cảnh tượng phồn thịnh không thua gì Dương Châu.


Triệu Vô Cữu tuy sinh ra tại kinh đô, nhìn quen khí thế hoàng cung nội viện nguy nga, kim bích huy hoàng, lại quanh năm thường trú ở biên tái, mười sáu tuổi đã xuất chinh, mỗi ngày chỉ có thể thấy cảnh mặt trời mọc từ sau ngọn núi xa xa, ngắm cảnh đại mạc cô liêu u tịch, chưa bao giờ đặt chân đến Giang Nam, lần đầu nhìn thấy Hoài An phồn vinh như thế, tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng nội tâm cũng chấn động không thôi, Giang Nam giàu có và đông đúc, quả nhiên danh bất hư truyền.


Chúng hộ vệ bên cạnh hắn từ Thư Trường Phong đến đám người Dụ Kim Thịnh cũng đều là lần đầu nam hạ, mấy đôi mắt đều nhìn đến mức sắp rớt ra ngoài.


Giang Nam thời tiết khá nóng bức, hai bên bờ sông Hoài ngoại trừ các đội thương thuyền, còn có các tiểu nương tử neo thuyền nhỏ bày bán thức ăn, Bách Thập Thất ngồi trên đầu một con thuyền đùa giỡn một cô nương bán cá ướp rượu phía dưới, hỏi người ta là “Có thơm hay không? Có ngọt hay không? Có thể nếm thử một miếng hay không?” đủ thứ lời nói linh tinh thô tục, khiến cho nhóm các thuyền viên đều cười lên ha hả, tiểu nương tử khuôn mặt đỏ như ráng chiều ngày mùa hè, vừa thẹn thùng vừa bực tức, vứt mái chèo, xoa eo ngửa đầu mắng: “Bách Thập Thất, ngươi mua hay không mua?”


Bách Thập Thất một đôi mắt to xoay chuyển, quay tròn, vẫn còn muốn chiến thắng về mặt miệng lưỡi: “Nếu nàng cho ta hôn một cái, tiểu gia ta sẽ mua hết toàn bộ!”


Cô nương trên thuyền nhỏ kia cũng khá đanh đá, ngửa đầu mắng: “Ngươi xuống dưới này thử xem? Xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không?! Có bản lĩnh ngươi xuống dưới này này!”


Đùa giỡn tiểu nương tử chính là trò vui sở trường của Triệu Tử Hằng, huống hồ vị cô nương dưới thuyền nhỏ này tuổi chỉ khoảng mười lăm mười sáu, mặc váy chiết eo màu xanh lá mạ, áo trong màu vàng nhạt vỏ chuối bao bọc lấy một làn da trắng ngần, nõn nà đến nỗi có thể véo ra nước, khiến hắn trong lòng ngứa ngáy, liền xúi giục Bách Thập Thất: “Hay là hai chúng ta cùng nhau xuống dưới?”


Triệu Vô Cữu ho khan một tiếng thật to, Triệu Tử Hằng lập tức giống y như một con gà con bị túm cổ, chỉ có thể kêu lên chíp chíp chứ không dám hé răng, bàn tay thì lặng lẽ xô đẩy sau lưng Bách Thập Thất hai cái, ý bảo nàng đi xuống con thuyền nhỏ kia hôn hai cái bù đắp thay hắn.


Bách Thập Thất bám vào một sợi dây thừng trên mép thuyền oạch một cái đã trượt xuống, đáp xuống gần chỗ đỉnh đầu tiểu nương tử kia, thuận tiện kéo lấy bím tóc phía sau lưng, sờ lên mặt người ta một cái, nhét một thỏi bạc vào trong tay nàng ta, các thuyền viên phía trên phối hợp ăn ý, có lẽ là vì đã thường xuyên chứng kiến thiếu bang chủ nhà bọn họ thực hiện loại hành vi như thế, cho nên nhanh chóng kéo dây thừng, trước khi mái chèo trong tay cô nương trên thuyền nhỏ kịp phang xuống, thì đã kéo được Bách Thập Thất lên một cách đầy ngoạn mục.


Những thuyền viên xung quanh còn cười to ầm ầm, có người chồm tới phía trước gọi cô nương trên thuyền nhỏ: “Này, Liễu tiểu nương tử, thiếu bang chủ nhà chúng ta lần nào đến đây cũng mua hết ủng hộ ngươi, hay là ngươi theo thiếu bang chủ chúng ta về làm di thái thái, ăn sung mặc sướng, nhàn hạ hơn nhiều so với hàng ngày bán cá ướp rượu trên sông Hoài này được không?”


Cô nương kia từ điệu bộ hùng hổ bây giờ đã bị Bách Thập Thất trêu tức đến nỗi sắp khóc. Tuy rằng nàng là khách hàng lớn lần nào cũng chọn mua toàn bộ nhưng lần nào cũng là một chiêu này khiến cho nàng ta giận sôi máu, mắng chửi ầm lên: “Thiếu bang chủ nhà các ngươi không có gương thì soi mặt mình xuống dưới sông Hoài đi, cho dù là mang kiệu tám người khiêng đến đây, thì bà cô ta cũng dứt khoát không gả!”


Bách Thập Thất giả vờ cúi đầu soi bóng mình xuống nước, từ độ cao của mép thuyền, rõ ràng không thể thấy rõ được hình ảnh phản chiếu, lại còn ra vẻ ủ rũ, nói: “Tiểu gia ta anh tuấn vô song, ngươi xem thường tiểu gia ta như vậy, thì không biết là còn muốn gả cho vị thần tiên ca ca nào nữa chứ?”


Liễu Nha Nhi vừa gói cá ướp rượu lại vừa mắng: “Dù sao thì cũng không phải ngươi!”


Có một người thuyền viên vác một cái sọt xuống, chất hết toàn bộ cá ướp rượu của Liễu Nha Nhi trên thuyền vào trong sọt, khiêng lên trên, sau đó đám thuyền viên lập tức tranh nhau ăn lấy ăn để, còn cố ý để lại một phần ăn cho mấy người Bách Thập Thất.


Bách Thập Thất bỏ một con cá ướp rượu vào trong miệng, đồng thời nhận lấy cái mâm sứ đầy ăm ắp mà một thuyền viên đưa tới, đẩy qua trước mặt Triệu Vô Cữu nói: “Đường huynh ngươi nếm thử đi, nha đầu này miệng lưỡi hung tợn, nhưng làm món cá ướp rượu có hương vị rất tuyệt, ngay cả xương cốt cũng mềm, nhai trong miệng rất ngon ngọt.”


Triệu Vô Cữu nhíu mày, không tán đồng nhìn nàng: “Vì sao phải trêu đùa tiểu nương tử người ta như vậy?” Các tướng sĩ thuộc hạ của hắn nếu dám trêu chọc dân nữ, khẳng định sẽ bị quân côn hầu hạ, cái mông chắc chắn nở hoa tám cánh.


Đám người Thư Trường Phong nín thở cố giữ bình tĩnh, ngay cả nhóm thuyền viên đang tranh nhau cá ướp rượu cũng ngừng lại, ngây ngốc nhìn Triệu Vô Cữu trước mặt.


Bách Thập Thất hai mắt sáng như sao trời, nụ cười tươi tắn, lấp liếm: “… Bởi vì nàng ta xinh đẹp.”


Triệu Vô Cữu sắc mặt đen xì xì: “Xinh đẹp thì ngươi liền trêu đùa hay sao?”


Bách Thập Thất bị hỏi đến nghẹn họng, vắt hết hồi ức trong đầu mới kể lại được mối “duyên phận oan nghiệt” với Liễu Nha Nhi. Đoạn hồi ức xa xăm đó là như thế này: “Nàng ta từ lúc còn nhỏ thì đã vô cùng hung dữ, lúc ba bốn tuổi còn đã từng cắn ta một cái.” Vừa nói vừa kéo tay áo cho hắn xem một chút dấu răng nhợt nhạt trên cổ tay: “Đây này, năm đó suýt chút nữa thì đã cắn đứt một miếng thịt của ta rồi.”


Năm đó nàng khoảng tám chín tuổi, cũng muốn làm một tiểu ca ca lương thiện, liền khen Liễu Nha Nhi tỷ tỷ một câu Liễu Nhi xinh đẹp, thì lập tức bị nha đầu này nhào lên, tóm lấy cổ tay rồi hung hăng cắn phập một cái không chịu buông ra, nếu không phải Bách Chấn Đình và Liễu Thành nghe tin chạy đến, thì hẳn là Bách Thập Thất có bị cắn đứt một miếng thịt cũng không có gì kì lạ.


Nếu dùng từ hiện đại mà nói, thì Liễu Nha Nhi này từ nhỏ đã là bà la sát.


Triệu Vô Cữu không ngờ hai người này đã quen nhau từ nhỏ, chuyện này cũng khiến hắn hiểu rõ hơn về thời xa xưa của Bách Thập Thất, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt dạy dỗ nàng: “Ngươi đường đường là nam nhi bảy thước, sao lại nhỏ mọn như thế? Ngay cả một tiểu cô nương cũng không bỏ qua? Chuyện đã xa xưa như vậy mà vẫn còn nhớ kỹ!”


Bách Thập Thất chẳng hề để ý, cười hì hì nói: “Nếu không phải nàng ta quá đanh đá không thể chịu nổi, cưới về nhà nội trạch bất an, thì ta chắc chắn đã cưới nàng ta về, từ từ mà trêu đùa.”


Triệu Vô Cữu: “…Không đàng hoàng!”


Bách Thập Thất: “Đa tạ đường huynh khen ngợi! Cha ta cũng thường xuyên khen ta như vậy.”


Nàng lại một lần nữa đưa cá ướp rượu tới cho hắn: “Nếm thử đi?” Tam quan của vị đại gia này hình như là chiếu theo sách trung liệt tiết nghĩa mà trưởng thành, lại còn không thể chấp nhận được người khác không giống mình, nhất định muốn chỉnh sửa người khác về đường ngay nẻo chính, không biết là học cái thói xấu đó ở đâu ra, cho nên bây giờ chỉ có thể dùng món ngon mà chặn miệng hắn lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp