Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 12


3 tháng

trướctiếp

Triệu Tử Hằng cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, trải qua nguy hiểm hôm qua, hắn hôm nay đã nghĩ thông suốt, khi một lần nữa đi lên boong tàu, tất cả các hạng mục thi đấu hắn đều hủy bỏ, quyết định an phận làm quần chúng vây xem, thấy Bách Thập Thất liền hưng phấn đến nỗi chỉ hận không thể ôm nàng một cái: “Thập Thất ngươi quả nhiên không sao!”


Bách Thập Thất cười khan: “Tử Hằng hôm nay không thi đấu à?”


Triệu Tử Hằng hôm nay trang điểm so với Bách Thập Thất chỉ có hơn chứ không kém, hông đeo ngọc bội đầu đội kim quan, áo rộng tay dài, trên tay là ngọc cốt chiết phiến, nếu đem giấy và bút mực đến đây, không chừng còn có thể lập tức làm ra hai câu thơ: “Thi cái gì mà thi, hôm nay ta xem người ta thi là được rồi. Nhưng còn ngươi thì có muốn chơi một chút không? Tất cả các thủ hạ thuyền viên của ngươi đều nói ngươi leo cột buồm rất giỏi, ta rất mong chờ đấy?”


Triệu Vô Cữu nghĩ thầm: Leo cột buồm đối với Bách thiếu bang chủ mà nói…… chỉ sợ là không hơn được một bữa ăn sáng.


Triệu Vô Cữu thuần thục binh pháp, càng là một người đi theo chủ nghĩa thực tế, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được có một ngày mình cần phải vận dụng binh pháp lên người một tên tiểu tử thúi như vậy.


Cũng như trong quyển dạy tiến binh “Mao Lư Kinh Lược” có đoạn: Đạo tiến binh không thể tùy tiện mà cần phải đoán trước được những sự cố có thể xảy ra, tích trữ là điều nên làm, trang bị không thể thiếu, lòng quân phải vững vàng, thành trì kiên cố, cố gắng phòng bị là ngu ngốc, ở yên chờ bị tấn công là lười biếng, quân pháp phải nghiêm minh, hợp lí hợp tình. Hoặc là giương Đông kích Tây; hoặc tạm ngăn để chạy thoát; hoặc giả vờ rồi bất chợt tiến công; hoặc tiềm ẩn mai phục; hoặc tưởng giả mà lại thật; hoặc tiến công bất ngờ, lấy thực lực chống lại phòng hộ kiên cố của kẻ địch; hoặc chấn dương oai võ, sử dụng âm thanh để làm ảnh hưởng đến tâm lý khiến kẻ địch phải lo ngại; hoặc tích trữ lương thực, để binh lính có thể an tâm không lo bị đói; hoặc là phải biết lợi dụng địa thế để tấn công theo hướng có lợi.


Đối với trường hợp của Bách Thập Thất không biết gì này, hắn yêu cầu tên tiểu tử này làm theo ý mình, nhưng vấp phải trắc trở không nói, lại còn khiến cho hắn ta đắc ý càng ngày càng bừa bãi hơn, hôm đó sau khi thi đấu leo cột buồm kết thúc, hắn ta còn kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Dụ Kim Thịnh mà thị uy: “Huynh đệ, ngươi còn phải luyện thêm mấy năm nữa.”


Thua đến sát ván như thế kim bài của Dụ Kim Thịnh cũng đã bị gỡ mất từ lâu.


Triệu Vô Cữu vốn dĩ từ khi lâm vào cảnh khốn khó, quay về kinh đô thì không muốn bước ra khỏi phòng dù chỉ là một bước. Không ngờ rằng từ lúc gặp Bách Thập Thất, bao nhiêu cấm kỵ đều bị đánh vỡ, bỗng nhiên ý chí chiến đấu liền sục sôi trở lại, hắn muốn thu phục tên tiểu tử bất trị này đến mức gần như đã vứt bệnh tật của bản thân ra sau đầu.


Bách Thập Thất trời sinh gan lớn da dày, dám tùy tiện làm theo ý mình, bỏ qua khuôn mặt lạnh lùng của hắn, còn… dường như có một thân bản lĩnh lạ lùng, tuy rằng trước mắt chỉ lộ ra một chút manh mối, nhưng một chút này cũng đã đủ để làm hắn giật mình.


Sau khi hạng mục thi leo cột buồm chấm dứt, chúng thuyền viên đều ồn ào không thôi, ai nấy đều yêu cầu thiếu bang chủ tỷ thí với Tần Lục, mở miệng còn y như thiếu bị đánh đòn: “Thiếu bang chủ, ngài leo một lần đi để cho Tần Lục học hỏi thêm kiến thức, nếu không tên tiểu tử này vẫn sẽ tưởng mình là đệ nhất thiên hạ!” Hiển nhiên đây là một đám fan cuồng, ngưỡng mộ tài năng của nàng vô cùng.


Bách Thập Thất vừa cắn hạt dưa vừa cùng với huynh đệ Triệu Tử Hằng của mình xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại còn níu kéo Khâu Vân Bình tính toán số tiền thưởng phải chi ra, nửa ngồi nửa dựa vào ghế bành lười biếng nói: “Không thi không thi, cho dù ta có thắng thì ai sẽ phát tiền thưởng cho ta đây?!”


Chúng thuyền viên nhao nhao lên: “Chúng ta phát! Một người mười văn tiền, ai thắng người đó lấy!”


Khâu Vân Bình đương nhiên là đã chuẩn bị từ sớm, lập tức lấy ra một cái khay đan tre từ phía dưới bàn, giống y như đám giang hồ mãi nghệ dưới gầm cầu ở kinh đô, ôm trong tay cái khay đựng tiền, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã thu được hơn phân nửa cái khay.


Hắn đi tới trước mặt Triệu Vô Cữu, ngừng lại một chút, dường như có vẻ không chắc chắn lắm với thái độ của vị này, lúc chuẩn bị lướt qua thì không ngờ rằng Triệu Vô Cữu lại cởi miếng ngọc bội bên hông ra bỏ vào trong khay.


Triệu Tử Hằng: “Đường…… Đường huynh?” Miếng ngọc bội đó chính là vật ngự tứ, ở bên cạnh hắn đã rất nhiều năm, chỉ là đám thuyền viên trên tàu này đều là hán tử thô mãnh làm sao nhận ra vật ngự tứ được? Nhưng bọn họ cũng biết đây là thứ quý giá, lập tức trở nên ồn ào sôi nổi, ngay cả Tần Lục cũng vô cùng động lòng, khuôn mặt nhỏ thó đen gầy lại ánh lên màu đỏ tím, gần như thỉnh cầu: “Thiếu bang chủ, ngài tỷ thí với ta một lần có được không?”


Triệu Vô Cữu khuôn mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Không sao.”


Khâu Vân Bình cầm cái khay tới trước mặt Triệu Tử Hằng, hắn càng không có lý do gì để đùn đẩy, tốt xấu gì cũng phải giành vinh quang cho huynh đệ nhà mình.


Triệu Tử Hằng cởi chiếc nhẫn ngọc ban chỉ mỡ dê trên tay xuống bỏ vào khay đan, còn nhất mực yêu cầu: “Thập Thất, cái nhẫn ban chỉ này chính là quà sinh nhật mà phụ thân ta tặng cho, ngươi nhất định phải thắng trở về cho ta.”


Bách Thập Thất nghiến răng: “Ngươi thật đúng là huynh đệ tốt nhỉ?!” Ai bảo ngươi cởi ra làm gì?


Triệu Tử Hằng tình ý chân thành nói: “Đúng vậy! Tuy rằng ta không thể vì huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống, nhưng một chút vật ngoài thân thì vẫn bỏ được.” Ánh mắt lại nhìn vào cái khay đang di động trên tay Khâu Vân Bình, trơ mắt nhìn Thư Trường Phong và chúng hộ vệ đều móc bạc vụn ra ném vào trong, mới thu hồi ánh mắt.


Khâu Vân Bình đi một vòng thu hoạch khấm khá, quay trở lại dâng tiền thưởng lên trước mặt Bách Thập Thất, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thiếu bang chủ, làm phiền ngài!”


Bách Thập Thất vỗ trán, giơ tay bình ổn sự ồn ào của đám thuyền viên: “Được rồi, được rồi! Nếu hôm nay ta thắng, thì sẽ mời tất cả mọi người ăn thịt!”


Chúng thuyền viên kích động đến nỗi khuôn mặt đều đỏ lên, cổ vũ một cách hết sức sôi nổi cho nàng: “Thiếu bang chủ, ngươi nhất định sẽ thắng!”


“Thiếu bang chủ, nếu thắng thì có thể uống rượu không? Có thịt mà không có rượu thì nhạt nhẽo lắm!”


“Cút đi, đừng hòng mơ mộng!” Nàng ném vỏ hạt dưa trong tay rồi đứng dậy, nhóm thuyền viên lập tức yên tĩnh, không khí đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc.


Triệu Vô Cữu nghĩ thầm: Tên tiểu tử này ngày thường miệng lưỡi trơn tru, đầu óc toàn là mưu ma chước quỷ, hòa nhập vào đám thuyền viên, nhưng trên thực tế tuổi hắn ta còn trẻ mà có thể áp tải lương thực vận chuyển theo đường thủy lên phía Bắc, thu phục được đám thủy thủ đoàn đều là hán tử thô mãnh trên tàu này, nếu không có bản lĩnh thực sự thì sao có thể làm được chứ?


Bách Thập Thất hôm nay ăn mặc áo rộng tay dài, cũng đứng ở phía dưới cột buồm giống như Tần Lục, im lặng chờ Quản bá đánh một tiếng la làm hiệu, lập tức ôm lấy cột buồm thoăn thoắt leo lên phía trên. Triệu Vô Cữu ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt thì đã phải ngửa đầu mới có thể nhìn được, mũi chân của nàng giống hệt một cái móc câu, thu phóng tự nhiên, không hề bị trượt trên cột buồm, nhẹ nhàng mà thư thái, không khác gì một con chim yến, ngay cả người chiến thắng cuộc thi leo cột buồm vừa rồi là Tần Lục cũng không theo kịp, trước mắt một cái thì đã bị nàng bỏ lại một khoảng xa.


Cho đến khi nàng toàn thắng sắp leo lên đỉnh, quay lại nhìn, liền vứt cho đám người bên dưới một cái hôn gió, bằng một tư thế hết sức phong lưu đa tình, khuôn mặt rõ ràng là một thiếu niên đắc chí không kiềm chế được, sau đó lại tiến lên thêm hai thước nữa, đám thuyền viên bên dưới tức khắc vang lên tiếng trầm trồ ngưỡng mộ, nói đủ thứ chuyện, thậm chí còn có người trêu đùa: “Thiếu bang chủ đây là học được thói xấu này từ tỷ muội thuyền hoa nhà nào thế hả?”


“Nếu để cho bang chủ biết, xem có đánh gãy chân hắn không!”


Rõ ràng là bọn họ đã rất quen thuộc đối với phương pháp dạy con thô bạo của bang chủ, nhắc tới một cách thản nhiên vô cùng, cũng không hề sợ thiếu bang chủ nhà bọn họ mất mặt.


Triệu Vô Cữu chân mày không tự chủ được liền nhíu chặt lại: Tên tiểu tử thúi không đàng hoàng! Đây là cái thói xấu gì thế hả!


Triệu Tử Hằng thì ngược lại, ở phía dưới vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ hận bản thân mình không có được tài năng như người anh em tốt này, bò lên trên đỉnh rồi làm ra tạo hình oai phong như thế một lần, nhưng không ngờ đúng lúc này lại bị Triệu Vô Cữu hung hăng chụp vào trán một cái: “Học cái tốt thôi!”


Triệu Tử Hằng rất uất ức: “Đường huynh, bây giờ không phải là ta đang học tập Thập Thất hay sao?”


Triệu Vô Cữu ngửa đầu nhìn tên tiểu tử đã gần đến đỉnh kia, ngay cả tra hỏi Triệu Tử Hằng cũng không cần thì đã biết hắn nghĩ gì: “Ngươi đâu có học bản lĩnh của Bách Thập Thất, mà là chỉ học cái cách hoang đường phóng đãng, không đàng hoàng của hắn thôi đúng chứ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp